Chương 19: Khống chế lực lượng

Huyền Thiên Tông, khu nhiệm vụ.

Trần Đại Chính đăng ký tin tức xong rồi mặt vui vẻ cầm Bảo Khí đã được Lâm Hiên sửa vui mừng rời đi.

Sửa Bảo Khí nhân cấp là trưởng lão tuyên bố mệnh lệnh, trong ba tháng qua vẫn chưa có ai có thể sửa được, mà hiện tại Lâm Hiên lại sửa được rồi, hắn ta cũng có thể đi theo thơm lây.

Trần Đại Chính ngâm nga hát, bay nhanh về phía sau núi. Sau nửa canh giờ, hắn ta đi tới trước một tiểu viện yên tĩnh, chắp tay với hai đệ tử trông cửa.

"Hai vị sư huynh, tiểu đệ là Trần Đại Chính của khu nhiệm vụ, ta tới cầu kiến Phương trưởng lão, xin sư huynh thông báo một chút."

Đệ tử trông cửa nói: "Phương trưởng lão đang bế quan, có chuyện gì nói với chúng ta cũng được."

"Đây là Bảo Khí nhân cấp của Phương trưởng lão, đã sửa xong rồi, xin sư huynh nhận lại." Trần Đại Chính không thể nhìn thấy Phương trưởng lão nên có chút thất vọng.

"Yên tâm đi, giao cho ta là được rồi." Đệ tử trông cửa kia nói, "Ngươi chờ một chút, chỗ này còn có một kiện vũ khí, ngươi mang về đi, lại phát nhiệm vụ ra."

"Còn sao?" Ánh mắt Trần Đại Chính sáng lên, trong lòng có chút hưng phấn, nếu có thể đều sửa được hai thanh Bảo Khí của Phương trưởng lão thì nhất định có thể làm trưởng lão hài lòng, tuy rằng người sửa vũ khí là Lâm Hiên, nhưng công của mình cũng rất lớn.

"Được, sư huynh yên tâm, ta lập tức trở về tuyên bố nhiệm vụ." Trần Đại Chính nhận lấy một thanh bảo đao, vui mừng rời đi.

Lâm Hiên một đường bôn ba, rốt cuộc cũng về tới Huyền Thiên Tông.

Tửu gia bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì, vì thế hắn bèn đi một vòng khu nhiệm vụ.

"Lâm sư đệ, bên này!"

Lâm Hiên vừa mới vào khu nhiệm vụ đã nghe thấy có người gọi tên của hắn. Hắn theo tiếng gọi nhìn lại, phát hiện người gọi hắn là Trần Đại Chính.

"Trần sư huynh, có phải lại có nhiệm vụ mới không?" Lâm Hiên vui vẻ hỏi.

"Hắc hắc, Lâm sư đệ, đây là một thanh bảo đao, cũng là nhiệm vụ trưởng lão tuyên bố, giá cả giống với lần trước, thế nào, có nhận không?"

Hiện tại Lâm Hiên không thiếu linh thạch, nhưng hắn lại vô cùng thiếu điểm cống hiến, hiện tại vừa nghe thấy có nhiệm vụ, đương nhiên hắn muốn nhận.

"Nhận được, đa tạ Trần sư huynh." Lâm Hiên nhận nhiệm vụ, lại cho Trần Đại Chính 30 linh thạch.

"Sư đệ thật hào phóng!" Trần Đại Chính cười tới tận mang tai, hắn ta nhanh chóng thu hồi linh thạch, cười tủm tỉm nói, "Ngươi chỉ cần lo sửa cho tốt, bên này có nhiệm vụ bảo dưỡng binh khí thì ta đều sẽ giữ lại cho ngươi."

Lâm Hiên cười cười, nói tạm biệt với Trần Đại Chính rồi sau đó cầm trường đao về phòng nhỏ của mình.

Hơn một canh giờ đã sửa xong bảo đao, hai tay Lâm Hiên kết ấn, tiến vào trạng thái tu luyện.

Dưới sự thúc giục của Trường Sinh Quyết, linh lực trong cơ thể dựa theo con đường riêng nhanh chóng tuần hoàn, quang thân Lâm Hiên hiện lên quang mang, phảng phất như một đoàn ngọn lửa.

Một đêm ngồi tu luyện, Lâm Hiên cũng không cảm thấy mệt mỏi gì, ngược lại, hắn cảm thấy thanh thần khí sảng, lực lượng tràn ngập trong cơ thể.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đỏ rực đã lên cao.

Tửu gia cũng đã ủ xong rượu, thân thể tạm thời không có chuyện gì. Ông ấy cười ha ha: "Tiểu Hiên Tử, lần này làm không tệ, mấy tháng này bổn đại gia không cần lo lắng không có rượu nữa."

"Tiếp theo nên dạy ngươi kiếm pháp Lôi Động, ngươi thu thập một chút, chúng ta xuất phát!"

"Đi đâu?" Vẻ mặt Lâm Hiên kích động.

"Sơn mạch Thái Hành, thời gian tu luyện lần này dài hay ngắn thì phải phụ thuộc vào ngộ tính của ngươi." Tửu gia nói.

"Đi thôi." Lâm Hiên cầm bảo đao đã sửa xong, đầu tiên đi tới khu nhiệm vụ để giao nhiệm vụ rồi mới đi tới sơn môn.

Lâm Hiên không ngừng xuyên qua trong rừng rậm, cuối cùng tìm được một sơn động xem như sạch sẽ tạm thời coi là nơi ở, sau đó bắt đầu tu luyện.

Kiếm pháp Lôi Động, chẳng những nhanh mà còn cuồng bạo. Phương diện tốc độ, Lâm Hiên không có vấn đề quá lớn, chủ yếu là khống chế lực lượng.

Lực lượng là một trong những mục tiêu mà võ giả theo đuổi, lực lượng của võ giả cảnh Ngưng Mạch gồm hai phương diện, một cái là lực lượng cơ bắp của thân thể bản thân, cái khác là linh lực trong cơ thể sinh ra lực lượng.

Nếu như võ giả có thể phát huy được một nửa lực lượng trong cơ thể đã là không tồi rồi, có thể nói dùng lực lượng hiệu quả vô cùng thấp, mà tốt một chút, có thể phát huy ra bảy tầng lực lượng trong cơ thể.

Mà một võ giả một khi khống chế chính xác lực lượng trong cơ thể, phát huy được mười tầng uy lực thì thực lực tuyệt đối có thể tăng lên một mảng lớn.

Hiện tại Lâm Hiên cần phải làm là chuẩn xác khống chế mỗi một cỗ lực lượng trong cơ thể.

"Tiểu Hiên Tử, hiện tại ta bố trí cho ngươi nội dung huấn luyện thứ nhất." Tửu gia nói, "Trước tiên tìm một núi lớn luyện tập khắc chữ."

"Khắc chữ? Không phải ta tới để tu luyện sao, khắc chữ làm gì?" Lâm Hiên khó hiểu.

"Hiện tại ngươi đối với khống chế linh lực rất tệ, căn bản không thể sử dụng linh lực trong cơ thể một cách hiệu quả, nội dung đầu tiên này là để ngươi có thể bước đầu khống chế linh lực của bản thân." Tửu gia nói, "Mở mười ngón tay ra, mỗi một ngón tay đều khắc một chữ, phải khắc từng cái một, hơn nữa ta muốn độ nông sâu của mỗi chữ phải giống nhau, sai một chút thì làm lại một lần nữa."

"Hôm nay khắc hai mươi chữ trước, đạt được yêu cầu của ta thì mới có thể nghỉ ngơi." Vẻ mặt Tửu gia nghiêm túc.

"Yên tâm đi!" Lâm Hiên tìm một khối đá bóng loáng, thúc giục linh lực trong cơ thể, mười đầu ngón tay được thanh quang bao phủ. Hắn tĩnh tâm lại, ngón tay nhảy lên, linh lực kia chạm lên khối đá liền lưu lại một đạo vết sâu.

Vốn dĩ Lâm Hiên cho rằng rất đơn giản, thế nhưng hắn sai rồi, khi lần đầu tiên mười đầu ngón tay tiếp xúc với khối đá, độ nông cạn của khe lõm kia không giống nhau.

Hắn thường dùng tay phải nên sẽ sâu hơn tay trái, hơn nữa giữa mỗi một ngón tay cũng khác nhau. Hiện tại Lâm Hiên mới hiểu được, đây cũng không phải là một việc dễ dàng, hắn phải tập trung linh lực vào ngón tay, sau đó cân đối mà phát lực ra.

Cứ như vậy, Lâm Hiên hết lần này tới lần khác lại khắc lên....

Huyền Thiên Tông, sau núi.

Trong một tiểu viện u tĩnh, một lão giả tóc bạc bay bay đẩy ra đi ra.

"Phương trưởng lão, đây là Bảo Khí nhân cấp của ngài, đã sửa xong rồi." Đệ tử thanh bào đưa qua một hộp gỗ dài.

"Ân? Sửa được rồi?" Phương trưởng lão có chút kinh ngạc, lúc trước ông ấy cũng không có hy vọng gì, chỉ là tùy tiện giao cho khu nhiệm vụ.

Ông ấy mở hộp lấy trường kiếm ra, múa một hai cái trên không trung, một đạo kiếm mang đi lên bầu trời, cắt qua hư không.

"Ân, hình như uy lực lớn hơn so với trước kia nữa." Phương trưởng lão cầm trường kiếm trong tay, cẩn thận nhìn lại.

"Này..." Tay Phương trưởng lão đột nhiên run lên, "Đây là thủ pháp của phủ Kiếm Trì!"

"Ai đưa tới." Phương trưởng lão hỏi.

"Trần Đại Chính của khu nhiệm vụ." Đệ tử thanh bào cung kính đáp.

Hô!

Phương trưởng lão hóa thành một đạo quang ảnh biến mất trong tiểu viện.

Khu nhiệm vụ, chỗ đăng ký.

Trần Đại Chính cúi đầu đối chiếu thông tin nhiệm vụ, đột nhiên một trận gió mạnh quét qua, thổi bay sổ sách trên bàn hắn ta.

Hắn ta thầm mắng một tiếng, ngẩng đầu lên, dùng tay chặn những trang giấy để ngăn không bị gió thổi đi. Nhưng vừa thấy hắn ta lại bị dọa giật mình, tim thiếu chút nữa ngừng đập luôn.

Một bóng người vô thanh vô tức đứng ở trước mặt hắn ta, giống như là u linh.

"Phương, Phương trưởng lão!" Sau khi Trần Đại Chính nhìn rõ diện mạo của người đó, kích động kêu lên một tiếng.

"Ta hỏi ngươi, người sửa Bảo Khí là ai?" Phương trưởng lão hỏi.

"Một đệ tử ngoại môn, tên Lâm Hiên." Trần Đại Chính nhanh chóng trả lời.

"Họ Lâm...." Phương trưởng lão nói nhỏ.

"Bảo hắn tới gặp ta."

"Vâng!" Trần Đại Chính cung kính nói.