Chương 20: Sóng gió ngoại môn

Trong lòng Trần Đại Chính nghi hoặc, không biết vì sao Phương trưởng lão lại đích thân tới đây.

"Chẳng lẽ Bảo Khí có vấn đề?" Trần Đại Chính thầm nghĩ, "Không đúng, nếu thật sự có vấn đề thì cũng không phải giọng điệu này."

Hắn ta nhanh chóng chạy tới khu ở của đệ tử ngoại môn, xem ra chỉ có tìm được Lâm Hiên thì mới có thể biết có chuyện gì.

Có điều, khiến hắn ta càng thêm đau đầu chính là Lâm Hiên căn bản không có ở trong phòng, Trần Đại Chính dò hỏi đệ tử xung quanh, không ai biết Lâm Hiên đi đâu.

Bất đắc dĩ hắn ta chỉ có thể căng da đầu trở về bẩm báo lại với Phương trưởng lão.

Phương trưởng lão nghe xong, vuốt vuốt râu: "Chờ hắn trở về, bảo hắn lập tức tới gặp ta."

"Vâng." Trần Đại Chính cung kính nói.

Đợi Phương trưởng lão đi rồi, đột nhiên Trần Đại Chính vỗ trán "bốp" một cái: "Ai nha, quên mất trong tay ta còn có một thanh bảo đao Lâm Hiên vừa sửa xong!"

"Thôi, đợi Lâm Hiên trở về thì bảo hắn đưa đi vậy." HIện tại hắn ta cũng không dám chạy đi tìm Phương trưởng lão, chỉ có thể mong Lâm Hiên nhanh trở về.

Đồng thời tại đây, trong ngoại môn Huyền Thiên Tông này có một trận sóng gió sắp xảy ra.

Đệ tử Đoàn Thần Uy phát động toàn bộ lực lượng đi tìm những người mà Trương Bân tiếp xúc trước khi chết, kết quả có một đệ tử mặt chữ điền nói ra tin tức kinh người nhất.

Hắn ta đánh nhau với người khác bị thương, Trương Bân nhìn thấy hắn ta phát ra tín hiệu rồi qua cứu viện hắn ta. Sau đó đám người Trương Bân truy đuổi người đó vào sâu trong núi, cuối cùng chết ở bên trong núi.

Cuối cùng, đệ tử Đoàn Thần Uy vẽ chân dung của Lâm Hiên, một cuộc hành động lùng bắt Lâm Hiên được triển khai ở ngoại môn. Tìm kiếm nhiều ngày rốt cuộc cũng thăm dò được thông tin của Lâm Hiên.

"Một kiếm nô mới vừa gia nhập ngoại môn?" Sau khi một thiếu niên mặt sẹo nghe được lời này thì giận tím mặt, "Ngươi cảm thấy hắn có thể chết gϊếŧ một Linh sĩ tứ giai và hai Linh sĩ tam giai!"

Thiếu niên này là một trong những người phụ trách Đoàn Thần Uy ngoại môn, tên là Nghiêm Không, tu vi đạt tới Ngưng Mạch lục giai. Lúc này hắn ta nghe thấy thông tin của Lâm Hiên thì không khỏi giận dữ.

"Không ca." Đệ tử mặt chữ điền kia run rẩy nói, "Khi ta và tên Lâm Hiên kia đánh nhau, phát hiện tuy rằng là Linh sĩ tam giai thế nhưng thực lực lại hơn xa tam giai."

"Không ca, dù sao hiện tại cũng có manh mối này, mặc kệ có phải hay không, trước tiên cứ bắt lại, nếu không sau khi Trương Duệ trở về, chúng ta cũng không giải thích được." Đệ tử bên cạnh Nghiêm Không nói.

"Đi, trước đi nhìn xem!" Nghiêm Không vung bàn tay lên, mang theo một đám người đi tới nơi ở của Lâm Hiên.

...................

Nơi ở của đệ tử ngoại môn, đột nhiên xuất hiện một đám đệ tử của Đoàn Thần Uy, bọn họ nhanh chóng vây quanh một cái phòng nhỏ, một đệ tử trong đó giơ chân đạp tung cửa phòng.

Đệ tử xung quanh xôn xao chạy lại, nhìn một đám đệ tử của Đoàn Thần Uy hùng hùng hổ hổ, vẻ mặt đều mờ mịt.

"Không ca, tiểu tử kia không có ở đây!" Có người đi vào tra xét một lượt, sau đó đi ra nói.

"Không ở đây? Chẳng lẽ chạy rồi?" Nghiêm Không cau mày lại, "Nhanh cho người đi tìm ở gần tông môn, phân một số người chờ ở đây, ta cũng không tin, hắn còn có thể chạy lên trời!"

Ra lệnh một tiếng, đệ tử ngoại môn của Đoàn Thần Uy bắt đầu chạy nhanh hành động, mà đệ tử xung quanh cũng dần dần hiểu ra hành động của bọn họ, tên Lâm Hiên này lần đầu tiên được mọi người biết đến.

Mà khi bọn hắn biết Lâm Hiên chẳng qua chỉ là một tiểu đệ tử vừa mới gia nhập ngoại môn, không có bất luận bối cảnh gì dựa vào, tức khắc có một loại cảm giác muốn ngất, quả nhiên là người ngốc không biết sợ, một tiểu đệ tử mà cũng dám khıêυ khí©h một quái vật khổng lồ như Đoàn Thần Uy.

Sau khi Đường Ngọc nghe thấy tin tức này, nàng chạy nhanh đi tìm Lâm Hiên, nàng không ngờ rằng Lâm Hiên lại gặp phải phiền phức lớn như vậy, chẳng những tìm Đoàn Thần Uy phiền toái, hơn nữa còn gϊếŧ người!

Nàng vội vã chạy tới nơi ở của Lâm Hiên, sợ Lâm Hiên bị Đoàn Thần Uy đưa đi. Có điều còn may, ngoại trừ nhìn thấy đệ tử ngoại môn của Đoàn Thần Uy trong phòng, căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Hiên.

"Tiểu hỗn đản, còn biết chạy trốn, hừ!" Trong lòng Đường Ngọc không ngừng mắng Lâm Hiên.

Đi dạo một vòng cũng không tìm thấy Lâm Hiên, nàng oán hận dậm chân một cái, sau đó thở phì phò rời khỏi.

Một đám đệ tử vây xem tán gẫu với nhau: "Nghe nói Lâm Hiên trước kia là kiếm nô của Đường Ngọc?"

"Đúng vậy, Đường Ngọc vừa mới rời đi."

"Ai nha, đây không phải là Chiến Tổ âm thầm sắp xếp chứ?"

...........

Gần nửa ngày, sự kiện gϊếŧ người biến thành hai quái vật khổng lồ Đoàn Thần Uy và Chiến Tổ muốn khai chiến, khắp nơi ngoại môn đều truyền ra tin tức này.

Rất nhanh, bên trong nội môn cũng xuất hiện loại tin tức này, có điều cao tầng Chiến Tổ tự mình làm sáng tỏ tin tức này, chuyện này và Chiến Tổ không có bất kỳ quan hệ gì, lúc này mới đem dư luận áp xuống.

Đoàn Thần Uy thủ một ngày cũng không nhìn thấy thân ảnh Lâm Hiên, vì thế càng thêm nhận định Lâm Hiên chính là hung thủ, hơn nữa còn chạy trốn.

Mà đương sự là Lâm Hiên, giờ phút này đang đứng khắc chữ ở trước cục đá lớn.

Trải qua mấy ngày huấn luyện, hắn đã có thể bước đầu khống chế linh lực trong cơ thể. Chỉ thấy mười đầu ngón tay hắn nhảy lên, từng hàng chữ nông sâu đồng đều xuất hiện trên tảng đá.

"Rất tốt, so với dự đoán còn nhanh hơn!" Tửu gia khẽ hừ một tiếng.

"Như vậy, có thể luyện kiếm rồi chứ!" Lâm Hiên nghe xong thì kích động nói.

"Nói ngươi trẻ tuổi ngươi còn không tin, lúc này mới chỉ là bước đầu tiên thôi." Tửu gia giáo huấn nói, "Bước thứ hai, khắc chữ lên lá cây, có điều không thể đâm thủng lá cây."

Lâm Hiên biết đối với khống chế lực lượng này yêu cầu càng nghiêm khắc hơn, có điều hắn cũng không sợ.

Nhặt một mảnh lá cây ở trên mặt đất, Lâm Hiên thúc giục linh lực rồi bắt đầu.

"Uy, ngươi đang làm gì!" Đột nhiên Tửu gia rống lớn nói.

Vẻ mặt Lâm Hiên mờ mịt: "Ngươi nói rồi mà, khắc chữ!"

Vẻ mặt Tửu gia bất đắc dĩ, "Ngươi đá một cái vào cây đại thụ ở phía sau đi."

"Được." Lâm Hiên xoay người, giơ chân đá vào thân cây.

Tuy rằng hắn không dùng lực, nhưng cây đại thụ kia vẫn bị rung chuyển, những lá cây theo gió bay múa ở trên không trung.

"Hiện tại có thể bắt đầu rồi." Tửu gia nói.

"A!" Lâm Hiên nhìn lá cây đầy trời, tức khắp khuôn mặt nhỏ hơi suy sụp.

.........

Trong nháy mắt, nửa tháng đã trôi qua.

Trong rừng cây, một đạo thân ảnh bay lên, trường kiếm hắc thiết trong tay như tia chớp chém ra, mỗi một nhát kiếm đều khắc chữ lên những lá cây đang bay kia.

Kiếm kia đυ.ng tới lá cây nhưng lại không đâm thủng, lực đạo chuẩn xác, khiến cho lòng người chấn động.

Người này chính là Lâm Hiên, lúc này hắn đã trải qua nửa tháng tu luyện, đã có thể chuẩn xác khắc chữ lên lá cây mà không đâm thủng lá cây.

"Tửu quỷ đại thúc, huấn luyện đầu tiên này ta đã hoàn thành rồi, kế tiếp là cái gì?" Lâm Hiên cười hì hì hỏi.

Tửu gia vừa lòng gật gật đầu: "Có thể bắt đầu luyện kiếm rồi, trước tiên ngươi luyện tập trọng thứ nhất."

Trọng thứ nhất của kiếm pháp Lôi Động tổng cộng có mười ba kiếm, mỗi một kiếm đều như sấm đánh, không thể ngăn cản. Hơn nữa kiếm pháp Lôi Động này phát lực vô cùng kỳ lạ, chỉ phát ra bảy phần lực, lưu lại ba phần, phối hợp với công kích tiếp theo, giống như lôi điện trong tầng mây, không ngừng tích tụ lực lượng.

"Tập luyện trong nước, lợi dụng lực cản của nước đối với kiếm pháp của ngươi có trợ giúp rất lớn." Tửu gia kiến nghị nói.

Lực cản của nước rất lớn, càng thêm khảo nghiệm đối với khống chế lực đạo, Lâm Hiên không chần chờ, hắn nhớ rõ phía trước cách đó không xa có một thác nước.

Sửa sang lại đồ vật trên người, Lâm Hiên đi tới trước thác nước tu luyện kiếm pháp.