Chương 4-1 Không biết theo ai

Ý tứ trong lời nói của Lâm Chấp rất rõ ràng chính là Nhan Tập Ngữ trở về là vì hắn. Từ Ngạn Ninh mặc dù đố kị, ghen ghét nhưng không tìm được lí do nào để phản bác, bởi vì ở Từ gia không có người nào đáng để Tập Ngữ nhớ tới cả. Hắn cười lạnh nói: "Nếu Tập Ngữ là vì Lâm tổng trở về vậy vì sao lúc trước em ấy lại cùng Lâm tổng tách ra?"

Lời nói của Từ Ngạn Ninh đã đâm trúng chỗ xương xườn của Lâm Chấp, hắn mím môi nhàn nhạt nói: "Một năm trước, tôi đã nói rõ người và Tiểu Ngữ không bao giờ có khả năng đâu đừng si tâm vọng tưởng nữa."

Từ Ngạn Ninh lạnh mặt không nói thêm gì nữa.

Mắt thấy Nhan Tập Ngữ đang bưng tô mỳ vằn thắn qua đây. Lâm Chấp không để ý tới Từ Ngạn Ninh nữa đứng lên nhận lấy tô mỳ nhỏ giọng nói: "Sao không kêu anh qua bưng?" Nhan Tập Ngữ hoài nghi cô sinh ra ảo giác. Sao cô cảm thấy giọng của Lâm Chấp lại dịu dàng như vậy. Tai cô ửng đỏ nhỏ giọng nói: "Không nóng lắm em có thể bưng được."

Bốn người ngồi một chỗ ăn bữa sáng nhưng không một ai nói bất cứ lời nào, bầu không khí im lặng một cách kì lạ.

Lâm Chấp ăn xong để đũa xuống, lấy khăn lau miệng rồi chậm rì rì nói: "Anh muốn đến công ty. Em có muốn đi cùng anh không?"

Nhan Tập Ngữ thụ sủng nhược kinh mỉm cười gật đầu, sau đó mắt thấy Úc Cẩn đang nhìn chằm chằm. Cô lúc này mới nhớ ra Úc Cẩn còn đang đợi cô.

Từ Ngạn Ninh thấy thế vội nói: "Tập Ngữ dì rất nhớ em đấy." "Hôm khác em sẽ đến thăm mẹ."

Lâm Chấp trong lòng cười thầm. Từ Ngạn Ninh mặc dù đối với Tiểu Ngữ là một lòng si tình, thế nhưng EQ thì quá thấp sợ là còn thua cả Hứa Vi Mộ. Khóe miệng của hắn cong lên, đứng dậy dắt tay Nhan Tập Ngữ đi ra ngoài.

Rất lâu rồi không cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Lâm Chấp. Nhan Tập Ngữ thân thể khẽ run, ngẩng đầu nhìn Lâm Chấp cảm nhận được tim đập rộn ràng.

Úc Cẩn nhìn theo bóng lưng hai người rời đi. Bọn họ cư nhiên bỏ cô ở lại đây. Nhan Tập Ngữ nha đầu này đúng là trọng sắc khinh bạn mà.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Từ Ngạn Ninh thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Từ tổng, tôi đi trước."

Từ Ngạn Ninh lần này không còn sửa lại cách xưng hô của cô nữa chậm rì nói: "Đi đi."