Chương 3-3

Bọn họ ngồi ở chỗ có bốn vị trí, Nhan Tập Ngữ ngồi cạnh Úc Cẩn và ngồi đối diện Từ Ngạn Ninh. Nói cách khác, Lâm Chấp chỉ có thể ngồi đối diện Úc Cẩn và ngồi cạnh Từ Ngạn Ninh. Tầm mắt của hắn liếc nhìn Úc Cẩn, cô ấy hiểu ý liền đem bát, dĩa của mình đặt ở vị trí cạnh Từ Ngạn Ninh.

Sau đó, Lâm Chấp liền ngồi xuống bên cạnh Nhan Tập Ngữ mặc kệ sự tức giận của Từ Ngạn Ninh phía đối diện.

Nhan Tập Ngữ nghiêng đầu nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn thấy trên tay hắn trống trơn, yên lặng hỏi: "Anh ăn xong rồi sao?"

Lâm Chấp nhìn ánh mắt của cô rưng rưng, sau đó lấy đũa ra đem từng miếng từng miếng nhân bánh bao trên dĩa của cô cho vào miệng.

Úc Cẩn kinh ngạc há miệng, Từ Ngạn Ninh tay nắm chặt thành nắm đấm còn Nhan Tập Ngữ thì hai má ửng đỏ. Động tác của Lâm Chấp giống như trước đây không hề phân biệt nhưng khi đó họ là người yêu của nhau còn bây giờ họ chỉ là người lạ. Tại sao hắn lại còn làm ra loại hành động ái muội như thế này?

Hắn đem nhân bánh ăn hết xong. Nhan Tập Ngữ theo phản xạ đem khăn giấy đưa cho hắn. Thuận thế hắn đem khăn giấy lên miệng lau tựa hồ như những việc như vậy đã tập mãi thành quen.

Không đếm xỉa đến ánh mắt của hai người đối diện, hắn lấy ví tiền ra đưa cho Nhan Tập Ngữ nói: "Tiểu Ngữ mang giúp anh một bát mỳ vằn thắn nhé?" Nhan Tập Ngữ bất ngờ với tiếng “Tiểu Ngữ”, thái độ của hắn tối hôm qua và hôm nay hoàn toàn khác biệt, cô khoát tay nói: "Em có" "Dùng của anh."

Nhan Tập Ngữ cầm tiền đi tới quần lấy đồ ăn. Lâm chấp liếc nhìn Úc Cẩn, cô ấy hiểu ý liền nói: "Ta đi cùng với Tiểu Ngữ."

"Lâm tổng cùng Tập Ngữ hợp lại." Từ Ngạn Ninh nhàn nhạt lên tiếng. Đây không còn là câu hỏi nữa mà là lời khẳng định.

Lâm Chấp nhíu nhíu mày, hắn không thích nghe từ "Hợp lại" vì hắn không muốn thừa nhận Nhan Tập Ngữ đã rời khỏi hắn. Chống lại ánh mắt khıêυ khí©h của Từ Ngạn Ninh, hắn khẽ cười một tiếng nói: "Từ tổng sao lúc nào cũng không nắm rõ tình hình vậy?" "Lâm tổng có ý gì."

Lâm Chấp nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Tiểu Ngữ không muốn nhìn thấy người của Từ gia. Vậy mà Từ tổng cứ xuất hiện ở trước mặt cô ấy lúc trước đã thế đến giờ cũng như vậy."

Từ Ngạn Ninh nắm chặt các ngón tay để kiềm chế sự tức giận: "Tập Ngữ nguyện ý trở về, chứng minh em ấy đã buông bỏ những việc kia."

Lâm Chấp cười châm chọc: “Từ tổng cho là vì sao Tiểu Ngữ lại trở về?"