Chương 6-2

Nhan Tập Ngữ lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng là ở bữa tiệc sinh nhật của Từ Thiếu Khang.

Cô mặc một thân váy màu tím rất trang nhã trông rất có khí chất của đại minh tinh nhưng trên mặt lại lộ ra sự lạnh lùng và xa cách rất không phù hợp với bầu không khí náo nhiệt của buổi tiệc.

Dương Lâm đem cô đến trước mặt Từ Thiếu Khang giới thiệu: "Thiếu Khang, đây là con gái của em Nhan Tập Ngữ."

Nhan Tập Ngữ không thích ánh mắt người khác quan sát cô. Cô không ngẩng đầu lên cũng như không nghe thấy lời nói của Dương Lâm nên cũng không lên tiếng.

Lâm Chấp đứng bên cạnh Từ Ngạn Ninh nên tầm mắt cũng dừng trên người Nhan Tập Ngữ. Hắn đã nghe Từ Ngạn Ninh nhắc tới cô em gái trên danh nghĩa này với tính tình rất ngang bướng. Hiện tại nhìn qua cũng chỉ là tính tình trẻ con không che dấu được cảm xúc mà thôi.

"Tập Ngữ gọi dượng với anh đi."

Nhan Tập Ngữ cắn chặt răng, quật cường không chịu ngẩng đầu lên. Bầu không khí thoáng có chút lúng túng, xung quanh truyền đến tiếng nghị luận bàn tán.

Từ Thiếu Khang hòa nhã nói: "Đứa nhỏ còn chưa thích ứng được nàng chớ ép. Tập Ngữ về sau cứ xem Từ gia là nhà của con là được."

Nhan Tập Ngữ không lên tiếng trả lời, cúi đầu mắt đối mắt với một nam nhân. Cô không biết hắn là ai chỉ thấy hắn đứng bên cạnh Từ Ngạn Ninh. Cô chỉ cảm thấy nội tâm bí mật của mình bị người khác phát hiện nên hơi khẩn trương.

Lâm Chấp khẽ mỉm cười cô bé này có chút ý tứ.

Buổi tiệc gần kết thúc, Nhan Tập Ngữ liền trốn ra bên ngoài biệt thự để hít thở không khí. Cô đi dọc theo bờ hồ bơi thình lình bị một âm thanh dọa sợ: "Em không thích ở đây?" Nhan tập Ngữ bị dọa sợ đứng không vững liền trượt chân hướng xuống bể bơi nhưng được một bàn tay kéo lại. Cô đứng vững lại, nhìn về phía đối phương thì thấy là nam nhân kia liền có chút chột dạ.

"Ngươi là ai?"

"Lâm Chấp."

“Người và Từ Thiếu Khang có quan hệ gì?”

Lâm Chấp hiếm khi tốt tính, nhún nhún vai trả lời: "Ta và Từ Thiếu Khang không có quan hệ gì, ta chỉ là bạn tốt của Từ Ngạn Ninh."

Chỉ cần người có quan hệ với Từ gia cô đều không có thiện cảm huống chi hắn vừa rồi còn dọa cô tí nữa rơi vào bể bơi.

Hắn hỏi lại lần nữa: “Em không thích nơi này?”

Cô nhíu chặt chân mày mất hứng nói: "Liên quan gì tới ngươi.”

"Ta chỉ là cảm thấy em có chút đặc biệt."

Nhan Tập Ngữ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ngươi trông ra rất buồn chán sao? Nhắc nhở ngươi một câu ta mới mười sáu tuổi còn là trẻ vị thành niên đấy."

Lâm Chấp nghe vậy nhẹ cười một tiếng. Cô bé này có tâm phòng bị khá lớn lại có chút trưởng thành hơi sớm.

Từ Ngạn Ninh lúc này đi tới hỏi: "Các người đang nói chuyện gì vậy?"

Nhan Tập Ngữ im lặng không nói, còn Lâm Chấp thì chỉ lắc đầu.

"Tập Ngữ dì tìm em."

Sau khi Nhan Tập Ngữ rời đi, Từ Ngạn Ninh cảnh cáo Lâm Chấp: "Mày đừng trêu chọc em gái tao, cô ấy chưa trưởng thành đâu."

Em gái? Từ Ngạn Ninh chẳng lẽ không nhận ra thái độ của người em gái này đối với hắn không tốt sao mà ở đây còn mạnh miệng.