Chương 6-3

***

Nhan Tập Ngữ trở lại khách sạn.

Cô cảm thấy rất lạc lõng không biết phải làm sao. Cô trở về thành phố A là muốn cùng Lâm Chấp hàn gắn lại nhưng thái độ của hắn như gần như xa làm cô không rõ ràng.

Ở New York một năm, cô chưa bao giờ tìm kiếm tin tức về Lâm Chấp cũng như những thứ có liên quan đến hắn.

Nhan Tập Ngữ tâm tư khẽ động liền mở máy tính lên tìm kiếm hai chữ Lâm Chấp thì thấy có rất nhiều bài báo liên quan. "Lâm thị bị cướp" "Cổ phiếu Lâm thị tuột dốc" "Lâm thị liên kết Hứa thị và Úc thị" "Lâm Chấp hóa giải nguy cơ."

Nhìn thấy những tin tức đó lòng cô trầm xuống. Cô không ngờ được khi cô rời đi nhiều chuyện lại xảy ra như vậy.

Nhiều như vậy sự trùng hợp cô không thể không hoài nghi là do Từ Thiếu Khang ở sau lưng chơi xấu.

Cô cầm điện thoại lên bấm dãy số của Dương Lâm dãy số mà đã lâu rồi cô không liên lạc.

"Mẹ."

"Tập Ngữ, con đã trở về thành phố A?"

"Vâng."

Dương Lâm nghẹn ngào nói: "Là mẹ có lỗi với con, mẹ..."

Nhan Tập Ngữ cắt ngang: "Có phải hay không Từ Thiếu Khang đối phó Lâm Chấp?"

Dương Lâm ấp úng nói: "Con cũng biết dượng Khang con sĩ diện, cho nên..."

"Cho nên liền đi đối phó Lâm Chấp?"

Dương Lâm dời đề tài: "Tập Ngữ, con về nhà cho mẹ gặp mặt có được không?"

Nhan Tập Ngữ cười lạnh: "Nhà? Đâu mới là nhà của con?"

Dương Lâm im lặng không trả lời.

Sau đó, cô tắt điện thoại và gửi đi một tin nhắn: "Ta là Nhan Tập Ngữ. Ta mới đổi số điện thoại mới." Mà nhận được tin nhắn này chỉ có ba người: Úc Cẩn, Hứa Vi Mộ và Lâm Chấp. Ở thành phố A này cô không có lấy một người bạn thân.

Úc Cẩn gọi điện thoại qua: "Mày và Lâm Chấp sao rồi?"

"Hắn chỉ là làm dáng để cho Từ Ngạn Ninh nhìn. Nửa đường tao đã xuống xe."

Úc Cẩn thầm oán Lâm Chấp trong lòng. Khi nhắc đến Nhan Tập Ngữ rõ ràng là một bộ dáng khẩn trương hiện tại người đã ở ngay trước mắt lại tỏ ra lạnh lùng.

"Mày ở lại khách sạn cũng không phải là biện pháp tốt. Mày dọn qua nhà tao ở đi. Mẹ tao rất nhớ mày đó."

"Không cần đâu. Tao sẽ đi tìm phòng ở trước sau cũng phải tìm mà."

Cúp điện thoại của Úc Cẩn. Cô liền nhận được tinh nhắn của Hứa Vi Mộ: "Hoan nghênh chị dâu trở về."

Hứa Vi Mộ nhỏ hơn Lâm Chấp hai tuổi. Bình thường hắn hay gọi cô là chị dâu để trêu tức. Lúc đó, cô chỉ cảm thấy ngượng ngùng còn giờ đây khi nghe hai từ "Chị dâu" cô sợ cô đảm đương không nổi hai chữ này.

"Gọi Tập Ngữ là được rồi."

Hứa Vi Mộ đưa điện thoại lên cho Lâm Chấp nhìn, chỉ thấy hắn liếc một cái sau đó nói: "Nhàm chán."

Nhan Tập Ngữ không có nhận được phản hồi của Lâm Chấp nên tâm tình hơi trùng xuống lại hỏi Hứa Vi Mộ: "Lâm Cháp đổi số sao?" "Theo ta được biết. Hắn chưa kịp đổi."

"..."

Hứa Vi Mộ không nhịn được hỏi Lâm Chấp: "Mày không trả lời chị dâu một tiếng sao?"

Lâm Chấp liếc hắn một cái nói: "Không cần."

Sau đó, Lâm Chấp liếc tin nhắn âm thầm ghi nhớ trong lòng dãy số đó.