Chương 1-2

Nhan Tập Ngữ không nói cho bất kỳ ai cô muốn trở về, bao gồm cả Úc Cẩn. Bởi vì ở thành phố A trừ Úc Cẩn ra không ai hoan nghênh cô trở lại.

Một năm trước, cô rời đi và kiên định cho rằng đây là lựa chọn và kết quả tốt nhất cho tất cả mọi người. Cô không đếm xỉa đến lời níu kéo của Lâm Chấp mà chỉ muốn nói lời chia tay. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Chấp yếu đuối thiếu chút nữa cô đã mềm lòng. Cô khóc và tự nói với chính bản thân: "Nhan Tập Ngữ, mày làm như vậy là đúng, mày không có làm sai".

Một năm này, thời gian không phải đủ để làm phai nhạt mọi chuyện đã xảy ra sao? Hiện tại cô đã trở về, liệu Lâm Chấp có còn muốn cô hay không? Hắn sẽ tha thứ cho cô sao?

Ngẫm lại phần tình cảm này. Cô vẫn cho rằng Lâm Chấp yêu quá mức vô lý bá đạo cũng giống như tên của hắn vừa ngoan cố lại cố chấp. Mặc dù cô yêu hắn nhưng lại cảm thấy hít thở không thông.

Chia cách một năm, mỗi đêm ở nơi xa lạ cô thường nhớ đến những hình ảnh hai người ở cùng một chỗ. Lại nhớ không nổi nữa phần không vui mà chỉ toàn là ngọt ngào vui vẻ. Càng nhớ lòng càng đau, nước mắt làm ướt đẫm gối nhưng không còn ai lau nước mắt cũng như đau lòng cho cô. Từng tiếng "Tiểu Ngữ" cứ vang vọng bên tai cô nhưng khi tỉnh lại chỉ là đêm tối cô tịch.

Là cô nói ra lời chia tay nhưng trong tiềm thức lại nhận định Lâm Chấp sẽ không buông tay cô. Lúc đó xảy ra chuyện như vậy cô chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như thế. Cô cho rằng, thời gian trôi qua mọi thứ sẽ trở về như cũ. Cô cùng Lâm Chấp có thể một lần nữa ở cùng một chỗ. Thế nhưng trong một năm qua hắn không nhắn tin cũng không gọi điện. Cô cập nhật trạng thái mới trên Facebook hắn cũng không phản hồi.

Lâm Chấp đã buông tay cô sao? Ý thức được điều này cô một mình ở nhà trọ khóc đến trời tối đen. Là cô quá mức tự tin cho rắng hắn chung thủy và bao dung cô vô điều kiện.

Nhưng cô vẫn là đã trở về vì không chống lại được những hồi ức cùng bao nhớ nhung. Cô nghĩ nếu như cô bỏ qua tôn nghiêm níu kéo giữ lại như vậy liệu Lâm Chấp có cho tình yêu của họ một cơ hội không?

"Lại cùng Úc Cẩn giận dỗi". Lâm Chấp lắc ly rượu trong tay, nhìn người trước mặt không ngừng uống rượu lên tiếng.

Hứa Vi Mộ mặt có chút đỏ, trong miệng lầm bầm: "Mày nói xem con gái rốt cuộc suy nghĩ cái gì?"

Động tác trong tay hắn lập tức ngừng lại, nhàn nhạt nói: "Tao lại không có bạn gái, làm sao tao biết?"

Hứa Vi Mộ cũng là uống say nếu không hắn tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này: "Mày không biết? Mày không phải từng yêu đương sao?"

Lâm chấp đáy mắt thoáng qua hung ác, tay bóp chặt ly rượu trong tay bật cười lên tiếng: "Mày không phải cùng Lâm Khê nói qua yêu đương sao?" Lâm Chấp biết rất rõ ẩn tình nhưng vẫn đâm cho bạn tốt một nhát ai bảo dám khıêυ khí©h hắn. Hứa Vi Mộ lên tiếng: "Tao cùng Lâm Khê không phải như vậy, tao..."

Lời còn chưa nói hết liền bị Lâm Chấp cắt ngang: "Muốn giải thích thì nói với Úc Cẩn nói với tao cũng vô dụng."

Hứa Vi Mộ không lên tiếng lại tiếp tục uống rượu. Lâm Chấp lắc đầu đứng dậy bỏ lại một câu: “Tao nhường lại tài xế đưa mày trở về."