Chương 1-3

Lâm Chấp một mình đi bộ trên con đường ồn ào náo nhiệt, không biết đã bao lâu rồi hắn không có xem thật rõ cái thành phố này. Một năm nay tất cả tinh lực của hắn đều tập trung ở Lâm thị, trừ việc cùng Hứa Vi Mộ uống vài ly thì không tham gia bất cứ hoạt động nào khác.

Nhớ trước đây vào mùa đông, hắn cùng Nhan Tập Ngữ sóng vai đi trên con đường phủ đầy tuyết. Bởi vì lạnh mà lỗ tai và chóp mũi của cô ấy đỏ bừng, hai tay không ngừng xoa nắn nhưng lại không chịu nói một chữ lạnh.

Hắn ho nhẹ, đông cứng nói: "Anh lạnh." Cô ấy liền lập tức dò hỏi: "Lâm Chấp anh lạnh không?" "Ừ."

Một giây sau, cô ấy liền đem tay bỏ vào trong lòng bàn tay của hắn, nắm tay hắn đưa lên miệng thổi thổi để ủ ấm. Miệng lại hỏi: "Anh lạnh không? Sao em cảm thấy tay anh còn ấm hơn cả tay em nữa?" Lâm Chấp bất động thanh sắc cười nói: "Anh lạnh."

Hiện tại lá khô đầy đường nhưng bên cạnh không còn hình bóng của cô ấy. Lâm Chấp cảm nhận được trên lưng ấm áp, cứng ngắt vài giây mới xoay người lại nhưng nhìn thấy lại là khuôn mặt xa lạ tựa hồ uống say ánh mắt lờ mờ. Hắn hét lên: "Không cho phép chạm vào ta."

Nữ nhân bị tiếng quát lớn dọa sợ, chậm rãi mở to hai mắt. Ánh mắt có vài phần giống Nhan Tập Ngữ làm hắn lung lay tâm hồn. Nhưng nữ nhân lại ngã ngớn cười nói: "Anh cái gì lạnh lùng? Em trong lòng hiểu rõ không cần nói ra." Nói rồi muốn đem cơ thể hướng đến Lâm Chấp. Hắn tránh qua một bên lạnh lùng nói: "Tránh xa ta ra." Nữ nhân không thèm quan tâm kéo vạt áo Lâm Chấp. Hắn nhăn mày dùng ánh mắt âm lãnh nói: "Ngươi không xứng có ánh mắt như thế." Nói xong lại bỏ qua nữ nhân, phủi phủi quần áo tựa như đυ.ng phải cái gì không sạch sẽ.

Nữ nhân kia lớn tiếng mắng: "Bệnh tâm thần."

Lâm Chấp trở lại nơi ở, cuối đầu bước ra từ thang máy, nhìn thấy trước mắt xuất hiện một đôi giày cao gót bên cạnh là một cái vali màu vàng. Hắn không dám ngẩng đầu xác nhận người trước mặt nhưng mà cái vali này sao lại quá quen thuộc. Nó không phải là món quà mà hắn mua cho Nhan Tập Ngữ vào sinh nhật lần thứ mười tám hay sao? Khi đó cô ấy nhìn vali cười nói: "Thật là sáng mắt" "Sau này em đi đến đâu anh theo đến đó." Mà cô ấy đã đi một năm rồi mà hắn không có đi tìm.

Lúc nảy gặp được một nữ nhân có đôi mắt tương tự cô ấy còn hiện tại là cô ấy xuất hiện. Hắn cho là hắn đã uống say xuất hiện ảo giác nên tiếp tục lấy chìa khóa ra mở cửa. Khi hắn chuẩn bị vào nhà thì phía sau nghe được giọng nói quen thuộc: "Lâm Chấp em đã trở về." Chìa khóa trong tay đột nhiên rơi xuống sàn, thân thể cứng đờ không dám quay đầu lại để xác nhận. Sau đó có một bàn tay cầm lấy góc áo của hắn, lại nghe câu nói lặp lại lần nữa: "Lâm Chấp, em đã trở về." Tầm mắt Lâm Chấp rơi vào bàn tay thon dài trắng nõn nà đó. Hắn chột dạ đem tay trái của mình dấu phía sau không muốn cho cô ấy phát hiện ra chiếc nhẫn mà cô ấy vứt bỏ nhưng hắn vẫn còn cất kỹ.

Rất lâu sau hắn mới lên tiếng: "Ừ." Nghe thấy hắn nói Nhan Tập Ngữ không kiềm được rơi nước mắt không ngờ hắn lại thờ ơ như vậy. Cô lại hỏi: "Chỉ có như vậy thôi sao? Anh không còn lời gì để nói với em à?"

Lâm Chấp nghiêng đầu nghĩ: "Đã lâu không gặp."