Chương 9-1 Chủ động thân cận

Ôn chuyện? Hắn còn biết rõ bọn họ thân thiết sao?

"Vậy tôi không quấy rầy Lâm tổng xem mắt." Nhan Tập Ngữ tươi cười rời đi, xoay người mới phục hồi lại được tinh thần, cô thế mà lại lỡ miệng. Nói như vậy chẳng khác gì thừa nhận với Lâm Chấp là cô biết hôm nay hắn đi xem mắt.

Nhan Tập Ngữ ảo não đi tới phía sau bàn của Lâm Chấp mà ngồi xuống. Cô chọn một vị trí mà có thể nhìn rõ gò má của hắn nhưng đồng thời cũng nhìn thấy rõ đối tượng mà Lâm Chấp đến xem mắt.

Nói thật, Lâm Chấp không chắc chắn Nhan Tập Ngữ sẽ đến. Hắn lặng lẽ liếc mắt về phía sau, cười rộ lên. Cô đúng là không làm cho hắn thất vọng.

Nhan Tập Ngữ không có khẩu vị để dùng bữa nên chỉ kêu một phần điểm tâm ngọt là một phần bánh việt quất nướng và một bình trà.

Không bao lâu sau đối tượng xem mắt của hắn cuối cùng cũng đã đến.

"Lâm Chấp." Đứng ở trước mặt hắn là một cô gái mặc một bộ váy màu trắng tinh khuôn mặt thanh tú, đáng yêu.

"Phương tiểu thư." Hắn không có xem qua hình của cô ấy nên không xác định.

"Là em, tên em là Phương Na."

Cô gái kia xinh đẹp động lòng người, giọng nói có phần ngọt ngào. Nhan Tập Ngữ ở phía sau, ngồi không yên, oán hận lên đĩa bánh việt quất nướng.

Lâm Chấp nghiên đầu liếc nhìn phía sau nhẹ nhàng nói: "Ngồi đi."

Phương Na chống cằm hai mắt sáng lên nhìn hắn. Hắn bị cô nhìn như vậy có chút mất tự nhiên vội ho một tiếng: "Muốn ăn chút gì không?"

"Em tùy ý."

Kỳ thực, Phương Na rất có thiện cảm với Lâm Chấp cho nên mới làm ầm ĩ với mẹ để có thể giúp cô gặp được Lâm Chấp.

Hắn thường xuyên xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính trông vừa nghiêm túc, nội liễm vừa tràn đầy cấm dục chính là mẫu hình mà cô thích.

Lâm Chấp nhìn ra được Phương Na đối với hắn có hứng thú nhưng trừ Nhan Tập Ngữ ra hắn đối với bất luận một ai khác cũng không có cảm giác.

Cô ấy chớp to đôi mắt hỏi: "Chúng ta lúc nào kết hôn?"

"Khụ khụ khụ." Lâm Chấp khó có được lúc thất thố như bây giờ. Phương Na đúng là quá lớn mật làm hắn nhất thời phản ứng không kịp.

"Phương Na, chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau."

Phương Na nghiêng đầu cười lộ ra lúm đồng tiền: "Hiện tại chúng ta gặp nhau, sau đó chúng ta sẽ hiểu nhau."

Lâm Chấp cười cười không nói tiếng nào. Thật ra, hắn không ghét tính cách của Phương Na.

Nhan Tập Ngữ ở một bên ăn bánh một bên thầm oán. Cô gái ấy cười vui vẻ mặt sáng lên. Trước giờ, Lâm Chấp đối với các cô gái trông rất lạnh nhạt nhưng hắn đối với cô gái kia trông có vẻ rất thân thiết.

"Rầm."

Tách trà trong tay cô nghiêng, trà liền hắt lên trên tây trang của Lâm Chấp.

Nhan Tập Ngữ mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý."

Phương Na cầm khăn giấy lên lau cho Lâm Chấp. Miệng không quên oán trách nói với Nhan Tập Ngữ đứng bên cạnh: "Sao cô lại bất cẩn như vậy?"

Nhan Tập Ngữ tính tình nổi lên: "Lâm Chấp còn không trách tôi. Cô dựa vào đâu mà oán trách tôi."

"Cô..."

"Quên đi, tôi đi toilet."

Hắn đi qua bên người Nhan Tập Ngữ. Cô lại không dám nhìn hắn, hắn nhìn cô cười rồi đi đến toilet.