Chương 9-3

Nhan Tập Ngữ nhìn Úc Cẩn chằm chằm như có điều suy nghĩ. Úc Cẩn bị cô nhìn không được tự nhiên nói:"Làm sao vậy?"

"Mày không phải là cùng thông đồng với Hứa Vi Mộ đó chứ?"

Úc Cẩn gãy đầu tìm lời để phản bác. Nhan Tập Ngữ liền nói: "Cám ơn mày."

"Ừ."

"Đây có lẽ là cơ hội tốt."

Bên trong phòng ở vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp, có đầy đủ đồ dùng không thiếu thứ gì.

Nhan Tập Ngữ cảm thán nói: "Hình như đã có người dọn dẹp qua rồi, Hứa Vi Mộ thật cẩn thận."

Úc Cẩn im lặng không nói gì. Đây có lẽ là do Lâm Chấp cho người dọn dẹp.

Nhan Tập Ngữ hành lý rất ít xác thực không có gì để dọn dẹp. Nhớ tới còn một bản thảo cần viết nên Úc Cẩn ở lại một chút rồi về nhà. Trước khi đi còn không quên dặn dò Nhan Tập Ngữ có chuyện gì cần thì gọi cô ấy một tiếng.

Úc Cẩn vừa mới đi không bao lâu. Nhan Tập Ngữ liền nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô cứ tưởng là Úc Cẩn để quên đồ nhưng khi mở cửa ra nhìn cô liền sửng sốt.

Dù biết sớm muộn gì cũng sẽ gặp Lâm Chấp nhưng không ngờ được hắn lại chủ động tìm cô.

Lâm Chấp mặc một cái áo sơ mi màu lam, trên tay cầm một cái túi đồ nhìn qua như là vừa mới mua sắm trở về. Chẳng lẽ, hắn và Phương Na cùng nhau đi mua sắm?

Nhớ trước kia, cô năn nỉ hắn rất lâu. Hắn mới chịu bồi cô đi mua sắm. Hôm nay, hắn lại cùng Phương Na đi mua sắm trong khi hai người vừa mới gặp mặt nhau.

"Nghe Hứa Vi Mộ nói ngươi chuyển đến nơi này."

Cô gật gật đầu nói: "Vâng, Hứa Vi Mộ cho em mượn nơi này ở."

"Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"

Nhan Tập Ngữ còn chưa quên mấy ngày hôm trước hắn một bộ dáng lạnh lùng. Cô ôm hai tay trước ngực dùng bộ dáng cao cao tại thượng nói: "Có chuyện gì thì nói ở đây đi."

Lâm Chấp khóe miệng nâng lên, tay giơ túi đồ lên nói: "Làm dơ đồ của tôi xong liền bỏ đi. Ngươi không định giặc sạch sao?"

Rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng qua lời nói của Lâm Chấp, cô nghe như hắn đang nói: Nhan Tập Ngữ, ngươi đảo lộn thế giới của tôi, nói đi liền đi như vậy hay sao?

Cô bất đắc dĩ nhận lấy, miệng nói: "Em không phải cố ý."

Lâm Chấp thừa dịp cô thất thần liền đẩy cửa đi vào.

"Không được đi vào trong."

Hắn nhìn đồ trên mặt đất, mắt lóe lên. Nhan Tập Ngữ theo tầm mắt của hắn nhìn qua, bổ nhào tới đóng vali lại. Hắn sẽ không thấy đâu nhỉ?

"Thế nào có bí mật?"

Cô không đáp lời, đứng dậy đi tới phòng bếp: "Anh ngồi đi em đi lấy nước."

"Không cần, trễ rồi không làm phiền nữa, tôi phải đi rồi."

Nhan Tập Ngữ chưa kịp phản ứng, hắn đã mở cửa đi ra ngoài.

Nghe tiếng khép cửa, cô đứng ngơ ngác. Nhớ trước đây, hắn dùng mọi cách để cô dọn đến ở cùng hắn nhưng hiện tại hắn lại không còn như vậy.

Cô đi đến mở cái vali ra bên trong là khung hình ảnh chụp của bọn họ. Ảnh chụp là ở Kuala Lumpur, đó là lần đầu tiên họ đi du lịch cùng nhau cũng là lần đầu tiên họ thân mật.