Chương 11-1: Sát vách có sói

Dương Lâm khϊếp sợ nhìn về phía Nhan Tập Ngữ. Bà dường như nhìn thấy bóng dáng của bản thân bà khi còn trẻ cũng là vì tình yêu mà cái gì cũng không cần.

"Tập Ngữ, chẳng lẽ con không quan tâm đến danh dự của con sao?"

Nhan Tập Ngữ cười khổ một tiếng: "Danh dự? Con còn có danh dự gì để quan tâm?" Nếu như đây là biện pháp duy nhất thì cô liền chấp nhận tất cả.

"Cha mẹ của Lâm Chấp sẽ nghĩ như thế nào? Con không quan tâm đến cái nhìn của họ hay sao?"

Nhan Tập Ngữ trố mắt một lúc lâu mới nói: "Có lẽ, con và Lâm Chấp không còn cơ hội nữa."

Dương Lâm nhìn sắc mặt tái nhợt của con gái lo lắng hỏi: "Là bởi vì Lâm Chấp chú ý đến nó?" Cô lắc đầu. Nếu như Lâm Chấp quan tâm đến thì đã không muốn cô rồi. Cái mà hắn chú ý đến chính là vào lúc cô yếu đuối nhất lại không cần hắn, rời bỏ hắn mà đi.

"Mẹ, con phải đi."

Dương Lâm há miệng lại không biết nên dùng lý do gì để giữ con gái ở lại. Mắt thấy con gái sắp ra khỏi cửa bà liền nhớ tới hỏi: "Con là đi xác thực mọi chuyện sao?"

Nhan Tập Ngữ quay đầu lại nhìn mẹ cô lắc đầu.

"Mẹ đã chuẩn bị cho con phòng làm việc. Con có muốn đến đó không?" Cô đứng yên tại chỗ suy nghĩ rất lâu sau đó đã đồng ý. Cô là học về sáng tác nhạc mà công ty của Dương Lâm lại có các thiết bị cũng như tài nguyên tốt nhất. Huống chi, cô còn có chuyện phải hoàn thành trong thời gian sớm nhất.

Dương Lâm thấy con gái không có cự tuyệt, đôi mắt liền sáng lên. Cuối cùng thì một chữ mẹ này đã có chút ít tác dụng.

"Mẹ, ngày mai con sẽ đi làm."

"Tốt."

Nhan Tập Ngữ đi xuống dưới lầu. Xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của Cố Lân. Chỉ là bóng lưng thôi nhưng lại mang lại cảm giác trời sinh có phong thái của vương giả. Hắn bỗng nhiên xoay người, tháo kính râm xuống, khuôn mặt đẹp không góc chết hiện ra rõ ràng.

Lần đầu gặp mặt có chút hiểu lầm nên cô hy vọng hắn đừng tới gần mình.

Cố Lân ở đây là để chờ Nhan Tập Ngữ. Cha của cô là Nhan Túc Dục chính là người thầy đã chỉ dạy hắn. Hắn vẫn còn nhớ khi thầy nhắc đến con gái của mình đó luôn là một bộ dáng đầy kiêu ngạo. Thầy nói con gái của ông rất có thiên phú về âm nhạc. Chỉ có điều là hắn chưa từng thấy qua Nhan Tập Ngữ.

Mấy năm nay, thị trường đĩa nhạc rất ảm đạm. Về sau do công ty quản lí yêu cầu nên hắn đã chuyển sang đóng phim truyền hình nên sự nghiệp ca hát tạm thời gác lại.

Khi biết được tin tức Nhan Túc Dục đột nhiên qua đời. Hắn cảm thấy rất tiếc nuối. Không biết trong giới âm nhạc còn bao nhiêu người chỉ chuyên tâm sáng tác âm nhạc mà không màng đến danh lợi giống như thầy nữa.

Hắn nhìn ra Nhan Tập Ngữ có ý định tránh hắn. Hắn đi tới trước mặt của cô nói: "Tôi đến là để thay mặt người quản lý xin lỗi cô."

"Không sao cả."

Cô có thể hiểu được những chuyện này thường xuyên phát sinh. Thân là người quản lý của minh tinh còn là người đang rất hot thì đó chỉ là nhiệm vụ mà thôi.

Cố Lân muốn nói lại thôi. Nhan Túc Dục đã qua đời sáu năm còn Dương Lâm lại tái hôn với Từ Thiếu Khang. Hắn vẫn là không nên nhắc đến vết sẹo trong lòng của cô ấy.

Nhìn bóng lưng Nhan Tập Ngữ đi xa. Hắn cắn chặt môi, ánh mắt sâu xa.