Chương 13-2

Lâm Chấp không nói gì thêm nữa mà chỉ chuyên tâm vào lái xe. Nếu như hắn không có nhìn lầm thì dáng vẻ tự tin kiêu căng của cô đã trở lại.

Nhan Tập Ngữ đem vỏ nhân bánh bao tách ra rồi bỏ nhân bánh vào trong dĩa của hắn với ánh mắt ngây thơ vô tội. Lâm Chấp càng xác định…

Hắn kiêu ngạo đem nhân bánh bao bỏ lại vào dĩa của cô nói: "Bây giờ không giống khi xưa. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường."

"Ừ...Bạn bè." Nhan Tập Ngữ nâng khóe miệng lên.

Sau khi ăn xong bữa sáng xong. Lâm Chấp đứng dậy chuẩn bị đi đến công ty lại nghe cô nói: "Em muốn đi Thôi Xán. Anh đưa em đi đi?"

"Ngày hôm qua không phải đã..." Hắn thiếu chút nữa là đã lỡ lời mà nói ra.

"Hôm qua không phải cái gì?"

Lâm Chấp tránh né vấn đề này: "Cô đi đến Thôi Xán làm cái gì?"

"Em đi làm."

Đi làm? Hắn có thể sắp xếp cho cô một phòng làm việc riêng. Vì sao phải đi đến đó?

Hắn ngữ khí cứng nhắc: "Tại sao tôi phải đưa cô đi? Tự bắt xe mà đi."

"Là bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau không phải sao?"

Một đường đi với áp xuất thấp. Lâm Chấp đưa cô đến trước cửa của Thôi Xán. Lời tạm biệt còn chưa nói hắn đã nghênh ngang lái xe rời đi để lại cho cô một làn bụi. Cô xem xem hắn có thể ngụy trang được bao lâu.

***

"Mẹ."

Dương Lâm ngẩng đầu lên con gái thực sự đi làm chứ không phải thuận miệng nói.

Sáng sớm, Dương Lâm đã đi đến phòng làm việc để chờ. Bà rất sợ con gái tới trước mà bà lại tới muộn. Từ Ngạn Ninh nghe nói Nhan Tập Ngữ đi làm nên cũng chờ ở đây từ sớm.

Cô nhìn thấy Từ Ngạn Ninh đang ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ. Nhan Tâp Ngữ trố mắt một giây, kêu lên một tiếng: "Anh."

Từ Ngạn Ninh chỉ hướng cô mà gật đầu.

Dương Lâm đi tới bên cạnh Nhan Tập Ngữ, khó nén được vui mừng: "Con đến là được rồi."

"Ngạn Ninh, chúng ta đưa Tập Ngữ đến xem phòng làm việc của con bé!"

Nhan Tập Ngữ hai mươi bốn tuổi vừa mới từ học viện âm nhạc ở New York trở về. Cô ở trong nước không có bất kỳ danh tiếng hay tác phẩm gì. Thế nhưng, Dương Lâm lại bố trí cho cô một phòng làm việc độc lập có đầy đủ trang thiết bị cao cấp, hiện đại nhìn qua là biết tốn không ít tiền.

Trong phòng làm việc còn đặt cả dương cầm, đàn ghi-ta ngoài ra còn có cả phòng nghỉ.

Cô đến nơi này không phải là sáng tác nhạc cho minh tinh mà là cô muốn mượn nơi này để làm việc của mình mà thôi.

"Mẹ con không cần phòng làm việc sang trọng như vậy chỉ cần nơi có thể soạn nhạc là được rồi.”

Từ Ngạn Ninh ở một bên khuyên nhủ: "Đây là tâm ý của dì. Em nhận đi."

Dương Lâm nói: "Sớm muộn gì con cũng cần một nơi như thế này."

Con gái của bà kế thừa thiên phú soạn nhạc của Nhan Túc Dục chỉ là thiếu cơ hội để thể hiện.

Từ Ngạn Ninh ngồi một lúc liền rời khỏi mà đến công ty. Hắn chỉ là muốn gặp cô và không muốn cô nhìn hắn lại cảm thấy khó chịu.