Chương 13-1: Từng bước phản kích

"Em rửa chén xong rồi em đi đây?”

"Là bạn bè cũ đã lâu không gặp chúng ta ôn chút chuyện đi?"

Nhan Tập Ngữ nghe như vậy lộ ra nụ cười mỉm. Cô thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn. Vạt váy của cô không cẩn thận chạm đến trên đùi của hắn. Con ngươi Lâm Chấp khẽ động, chân liền dịch chuyển sang bên cạnh.

Khóe miệng cô nâng lên sau đó thu hồi ý cười: "Một năm này anh thế nào?"

"Mọi chuyện đều rất tốt."

"À..." Nhan Tập Ngữ cố ý kéo dài ngữ điệu, gật đầu lại nói: "Có quen bạn gái mới không?"

Lâm Chấp cho rằng cô ghen tị nên cố ý nói: "Đương nhiên là có."

“Quan hệ đã đến mức độ nào?”

“…”

Cơ thể Nhan Tập Ngữ cách hắn càng ngày càng gần hương thơm thanh mát quẩn quanh chóp mũi. Lâm Chấp mất phong độ liền đứng dậy hạ lệnh đuổi khách: “Đã trễ rồi Nhan tiểu thư về nghỉ ngơi đi?"

Cô không giận mà còn vui mừng mở miệng: "Vậy em không quấy rầy anh. Lâm tổng, tạm biệt. Chúc anh mơ đẹp!"

Nghe tiếng đóng cửa, cô liền cười ra tiếng, tâm tình vô cùng tốt. Nhan Tập Ngữ không ngốc. Cô có thể cảm nhận được tại sao lại có quá nhiều sự trùng hợp như vậy bất qua mọi thứ đều do hắn dốc lòng an bài.

Cho dù biết Lâm Chấp đang làm bộ làm tịch. Cô cũng cam tâm mà phối hợp diễn với hắn chung qui là vì cô đã bỏ rơi hắn.

Trước đây, hắn luôn giám sát cô đi đâu, làm cái gì hắn đều phải biết đến rõ ràng. Lúc đó, cô cảm thấy không có chút không gian riêng tư và không thể nào mà tiếp thu được nhưng khi không còn ở bên cạnh hắn nữa. Cô liền cảm thấy vô cùng hoài niệm và mong muốn được quan tâm như xưa.

Đêm nay, cô cười đến vô cùng hài lòng còn Lâm Chấp thì lại phải tắm nước lạnh và ở trên giường lật qua lật lại vô cùng khó ngủ.

Hôm nay, Nhan Tập Ngữ dậy rất sớm bởi vì cô muốn đến Thôi Xán để làm việc. Cô đi tới trước cửa nhà của Lâm Chấp nhấn chuông gõ cửa.

Lâm Chấp nhìn qua như vừa mới rời giường, trông sắc mặt rất khó coi, tóc tai thì lộn xộn.

Cô đứng sững sờ ngay tại cửa nhìn hình ảnh này trông rất quen thuộc.

Vào lần đầu tiên bọn họ thân mật. Cô thẹn thùng nhìn hắn, cười nói: "Bộ dáng anh lúc rời giường với bộ dáng anh bình thường không giống nhau."

Hắn nhàn nhạt đáp lại: "Chỉ có em mới có thể nhìn thấy được hết chúng."

"Có chút đáng yêu."

"..."

Nhan Tập Ngữ thu lại vẻ mặt mơ màng tươi cười nói: "Tối hôm qua, anh mời em ăn tối. Có qua thì phải có lại hôm nay bữa sáng em mời anh."

Lâm Chấp liếc mắt nhìn cô: "Không cần."

Nhan Tập Ngữ không quan tâm lời hắn nói, chui xuống dưới cánh tay của hắn mà đi vào trong nhà.

Lâm Chấp bất đắc dĩ bỏ cánh tay xuống. Hắn thấy cô đang ngồi trên ghế yên tĩnh chờ đợi liền nhanh chóng đi vào phòng để rửa mặt.

Nhan Tập Ngữ ngồi trên ghế khoan thai mà lắc chân. Một khi đã biết được nội tâm của hắn cô liền có biện pháp để khiến hắn phải đầu hàng, đó là một chữ: Quấn.

Cô biết hắn khác người. Cô liền sẽ theo hắn mà khác người.

Lâm Chấp sẽ không cự tuyệt cô quấn lấy hắn. Hắn một bên bộ dáng lạnh lùng còn một bên thì lại âm thầm mà hưởng thụ. Cô biết hắn sợ nhất chính là cô nhiều này không liên hệ với hắn.

Nhan Tập Ngữ nói: "Chúng ta đi chỗ cũ ăn sáng đi?" "Chỗ đó ăn đến phát ngán."

Cô nâng má lên nhìn hắn chằm chằm: "Anh sẽ ngán sao?"