Chương 12-3

Thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên lúc ăn cơm cả hai người đều trầm mặc không muốn cùng đối phương nói chuyện.

Nhan Tập Ngữ ăn xong muốn rời đi lại bị Lâm Chấp kêu lại: "Cô cho đây là quán cơm sao? Ăn xong thì liền muốn đi?"

Cô quay đầu lại nhìn hắn, nhíu mày hỏi hắn có ý gì.

"Tốt xấu gì cũng phải thanh toán."

Nhan Tập Ngữ khó có thể tin được.

"Tôi không phải muốn cô trả tiền mà là tôi muốn cô..."

Vì câu nói đó mà Nhan tập Ngữ hô hấp không thông, qua vài giây sao liền nghe hắn bổ sung: "Tôi muốn cô rửa chén."

Cô phát giận: "Anh nói chuyện có thể hay không nói cho rõ ràng?"

Lâm Chấp nhẹ nhàng nói: "Không thể."

Nhan Tập Ngữ một bên lẩm bẩm mắng hắn, một bên thu dọn chén đũa trên bàn. Nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng rửa chén đĩa.

Lâm Chấp liền kiểm tra di động, xác nhận là cô không có mở ra album ảnh.

Tất cả hình của cô hắn vẫn lưu giữ tất cả. Trong lúc ngủ mơ thật điềm tĩnh, hạt cơm dính ở miếng thật đáng yêu, lưỡi liếʍ kém trông rất thích ý, nắm bò trên sô pha lười biếng,...

Lâm Chấp thiết lập mật khẩu là 0920 đó là sinh nhật của cô và chỉ còn lại một tháng nữa là đến sinh nhật của cô.

Tháng tám năm ngoái, cô rời khỏi thành phố này. Trời thì nóng oi bức nhưng hắn chỉ cảm thấy lạnh thấu xương. Từ Ngạn Ninh và Úc Cẩn tiễn cô ở sân bay mà hắn thì chỉ có thể lặng yên đứng ở một nơi mà cô không nhìn thấy để nhìn cô kiểm tra an ninh nhập cảnh.

Thậm chí, hắn tận mắt nhìn thấy cô và Từ Ngạn Ninh ôm nhau tạm biệt. Cho dù biết giữa họ không có gì cả nhưng hắn vẫn nắm chặt tay biểu tình vô cùng lạnh lùng hung ác.

Đêm đó, hắn uống đến say mèm. Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy vô cùng bất lực. Người yêu thì rời đi còn sự nghiệp thì gặp khó khăn.

Vào những ngày tháng đó hắn không biết hắn đã vượt qua như thế nào?

Rõ ràng công ty còn rất nhiều việc chờ hắn xử lí mà hắn cũng đã chấp nhận sự thật là cô đã rời đi. Nhưng vào ngày sinh nhật của cô hắn đã buông bỏ tất cả mà một mình lái xe đến bờ biển.

Nhan Tập Ngữ thích nhất chính là biển. Cô nói khi đến biển, lớn tiếng nói hết ra nổi lòng thì phiền não sẽ tự nhiên mà biến mất.

Hắn đi dọc theo bờ biển mà tản bộ, trong đầu không ngừng nhớ đến những hình ảnh ngọt ngào của hai người họ. Chỉ có làm như vậy hắn mới có chút dễ chịu. Ít nhất là giữa bọn họ có rất nhiều kĩ niệm cô sẽ không dễ dàng gì mà quên đi hắn.

Thế nhưng hắn lại bắt đầu hối hận. Hối hận vì lúc trước không đối xử với cô tốt hơn nữa, hối hận vì tính cách quá cường ngạnh của mình.

Nếu như cô ở nước ngoài gặp được người có thể dựa vào liền không trở về nữa thì hắn biết phải sống làm sao?

Lâm Chấp vẫn là Lâm Chấp dù cho Nhan Tập Ngữ có người yêu đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không từ bỏ. Hắn sẽ dùng mọi cách để cô trở về bên cạnh hắn và cả đời đều không rời khỏi hắn.