Chương 12-2



Nghe vậy Hứa Vi Mộ liền bấm số điện thoại gọi cho Lâm Chấp. Điện thoại của Lâm Chấp đặt trên bàn trà nên Nhan Tập Ngữ hướng phòng bếp hô lên: "Lâm Chấp có điện thoại của Hứa Vi Mộ."

Hắn vốn không muốn tiếp điện thoại nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: "Tiểu Ngữ mang điện thoại đến đây giúp anh?"

Nhan Tập Ngữ rùng mình một cái. Cảnh tượng quen thuộc bỗng chốc hiện lên. Hắn như vậy mà lại gọi cô là Tiểu Ngữ.

Trên tay của Lâm Chấp toàn là nước nên hắn bảo Nhan Tập Ngữ mang điện thoại đặt lên tai của mình.

"Có chuyện gì mau nói?"

"Sao tao không biết là mày biết nấu ăn?"

"Liên quan gì đến mày."

Hứa Vi Mộ cười xấu xa: “Tao và Úc Cẩn đến ăn chực nhé?"

"Mày cứ đến thử xem."

Hắn nói với Nhan Tập Ngữ: "Tắt máy đi!"

Nhan Tập Ngữ hỏi: "Hứa Vi Mộ muốn đến đây sao?"

"Mặc kệ nó. Nó đói không chết được đâu."

***

"Lâm Chấp nói như thế nào?"

Hứa Vi Mộ sẽ không thừa nhận là hắn bị Lâm Chấp rống lên trong điện thoại chỉ nói với Úc Cẩn: "Chúng ta đừng đi quấy rầy thế giới riêng của hai người họ."

Úc Cẩn liền bỉu môi: "Lâm Chấp rõ ràng là còn rất thích Tiểu Ngữ vậy mà lại che giấu không biết hắn đang có âm mưu gì đây?"

Hứa Vi Mộ biến sắc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Úc Cẩn.

Úc Cẩn bị hắn nhìn như vậy liền hỏi: "Làm sao vậy?"

"Thích thì phải nói ra sao?"

"Đương nhiên."

"Có lẽ là không có cách nào để mở miệng."

Úc Cẩn mở to hai mắt, cười ha hả: "Chúng ta đi ăn cơm đi!"

***

Nhan Tập Ngữ nhìn chằm chằm vào điện thoại của Lâm Chấp. Cô mở điện thoại của hắn lên. Trên màn hình hiện lên một dãy số thế mà hắn lại không có lưu số điện thoại của cô. Ngay cả cô cũng không thể nào nhận ra được dãy số kia là của cô khó trách lần trước hắn hỏi cô là ai.

"Đến ăn cơm đi!"

"Tại sao anh không lưu số điện thoại của em?"

Hắn nhìn vào nét mặt của cô rất lâu sau đó cười một tiếng: "Tại sao tôi phải lưu lại?"

Nhan Tập Ngữ nhìn hắn nói rõ từng chữ:" Tiểu Ngữ."

"Không được."

"Tại sao?"

"Như vậy quá thân thiết."

Lâm Chấp lấy điện thoại di động ra lưu lại ba chữ: Nhan Tập Ngữ.

Cô dành lấy điện thoại xóa bỏ ba chữ đó rồi lại chuyển thành "Katherine", sau đó trả lại cho hắn: "Nếu anh đã không biết lưu như thế nào thì cứ gọi là Katherine đi. Ở New York mọi người đều gọi em như vậy." Nói xong cũng không nhìn vẻ mặt của hắn mà tự nhiên ngồi xuống bàn ăn cơm.

Lâm Chấp nắm chặt điện thoại di động. Xương gò mà khẽ nhúc nhích.