Chương 12-1: Ăn một bữa cơm

Lâm Chấp đi đến siêu thị để mua thức ăn. Vào giờ tan làm nên trong siêu thị có rất nhiều người mua đồ. Lâm Chấp một bộ dáng lạnh lùng đứng ở một bên có phần hơi chói mắt.

Sau khi Nhan Tập Ngữ rời đi thì Lâm Chấp đã học nấu ăn. Đứng trong căn phòng cô đơn một mình cùng với một bàn thức ăn càng khiến hắn nhớ đến cô gái đang ở bên kia đại dương.

Lâm Chấp đứng trước cửa nhà của Nhan Tập Ngữ ngừng một lúc, sau đó mới nhấn chuông cửa.

Cánh một cánh cửa hắn mơ hồ nghe thấy Nhan Tập Ngữ đang mang dép lê chạy chậm ra mở cửa. Hắn nhếch môi nhưng không được vài giây liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Cô mặc một cái váy ngủ, tóc hơi ướt xõa ra hai bên vai xem qua như là vừa mới tắm xong.

Nhìn thấy hắn Nhan Tập Ngữ không mặn không nhạt nói: "Có chuyện gì vậy?"

Lâm Chấp nghe thấy câu hỏi này tâm trạng có vài phần không vui ngữ khí có chút cứng nhắc hỏi: "Có người gõ cửa không hỏi rõ là ai mà đã tự ý ra mở cửa không có chút ý thức phòng bị gì hết vậy?" Kỳ thực chỗ mà họ đang ở chính là tiểu khu xa hoa nên vấn đề an toàn luôn được đảm bảo.

Nhan Tập Ngữ vô tội trả lời: "Em có nhìn qua mắt mèo nhưng lại là một màu đen kịt."

Hắn nhàn nhạt đáp: "Là tôi đã chặn lại để xem cô có ý thức phòng bị hay không?"

Nhan Tập Ngữ chán nản liếc hắn một cái: "Thật là nhàm chán."

Cô xoay người vào phòng không thèm mời hắn vào vì cô biết hắn sẽ theo vào nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ: "Cùng nhau ăn cơm tối chứ?"

"Em đã..." Cô giờ mới chú ý đến trên tay hắn cầm rất nhiều túi nilon nhỏ lời nói đến bên miệng kịp thời dừng lại.

"Đã cái gì?" "Em đã đói bụng."

Lâm Chấp cười khẽ một tiếng nói: "Thay quần áo rồi đến nhà tôi?"

Lâm Chấp lúc nào đã biết làm cơm? Nhớ trước đây khi cô làm cơm còn bị hắn ghét bỏ nào là quá mặn, quá nhạt, miếng quá to, miếng quá nhỏ,...

Cô cắn răng oán hận nói: "Có bản lĩnh anh tự mình làm đi."

Nhưng hắn nói một câu làm cô không phản bác được: "Có em rồi anh còn cần phải làm sao?"

Nhan Tập Ngữ đi vào phòng tắm làm khô tóc rồi nhìn bản thân trong gương. Váy ngủ không có gì không ổn tại sao phải làm chuyện dư thừa? Hắn lại còn chỉ trích cô không có ý thức phòng bị.

Hắn đang ở trong phòng bếp bận rộn. Cô đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn làm cơm. Đại thiếu gia mà cũng tự thân xuống bếp. Nhìn bóng lưng cao lãnh dùng dao thái rau rất thành thạo nhìn qua vô cùng vi diệu.

Nhan Tập Ngữ đứng ở bên cửa nhìn đến say mê lơ đãng hỏi: "Ai mà có vinh hạnh để Lâm tổng phải đích thân tự mình ra tay?"

Lâm Chấp không quay đầu lại mà nói: "Không thiếu người để tôi làm cho." Cô biết miệng lưỡi hắn lợi hại quả là cô tự làm mình mất mặt mà.

Hắn thích sạch sẽ nên trong nhà rất ngăn nắp và gọn gàng.

Hai chân cô không tự chủ được mà đi vào phòng ngủ của hắn. Khi nhìn lên trên giường gương mặt cô bỗng chốc đỏ lên vội vàng lui ra. Cô chú ý tới phòng khách đã bị khóa không biết bên trông là gì mà lại khóa.

Cô ở lại đây hai năm nơi này tràn ngập ký ức của bọn họ. Nhưng hiện tại tất cả đều thay đổi không còn bất kỳ một tấm ảnh, một đồ vật gì của cô. Tất cả đồ của cô đều đã bị hắn thu dọn sạch sẽ.

Cô ngồi trên sô pha gửi tin nhắn cho Úc Cẩn.

"Lâm chấp kêu tao đến nhà hắn ăn cơm tối.”

"Mày nấu cơm."

"Không phải là hắn làm."

Ở trong mắt Úc Cẩn, Lâm Chấp là một người kiêu ngạo nên không biết bộ dạng hắn làm cơm sẽ ra sao nghĩ đến thôi lập tức cười ra tiếng.

Hứa Vi Mộ ngồi đối diện bất mãn nhíu mày: "Nói chuyện phiếm với ai mà lại cười thành như vậy?"

"Nhắn với Tập Ngữ. Nó nói Lâm Chấp đang nấu cơm."

"..."