Chương 11-3

Từ Ngạn Ninh nhìn chằm chằm dãy số di động trên màn hình một lúc lâu. Cô chuyển đi nơi khác ở cũng không báo cho hắn một tiếng. Có lẽ, cô không muốn gặp mặt hắn. Hắn cần gì không cần mặt mũi mà làm phiền cô. Hắn bỏ di động lại vào túi, rời khỏi khách sạn.

"Từ tổng." Là Tô Lăng

"Cô mới từ nhà đài trở về à?" "Vâng." Cô có buổi ghi hình ở gần đây nên đã ở lại khách sạn này cùng với tổ chế tác cho thuận lợi. Cô nhìn thấy hắn chỉ là muốn lên tiếng chào hỏi, đã chuẩn bị gặp thoáng qua nhưng không ngờ Từ Ngạn Ninh lại cùng cô tiếp lời.

"Tôi mời cô một bữa ăn xem như là cảm ơn cô lần trước đã giúp đỡ."

Tô Lăng gật đầu đồng ý. Hắn nói cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã báo cho hắn biết Nhan Tập Ngữ đã trở về nhưng thật ra cô cũng không muốn báo cho hắn biết.

Họ không có đi xa mà ở ngay nhà hàng đối diện khách sạn. Đây là lần đầu tiên, họ đơn độc ăn cơm cùng nhau không khỏi khiến Tô Lăng hồi hợp.

Cô biết hắn đã hai năm nhưng giữa họ luôn có một khoảng cách. Cô có kiêu ngạo của bản thân nên không muốn hạ mình gần gũi hắn. Huống hồ trong lòng hắn đã có người khác nên cô không muốn chọc hắn không vui.

Mặc dù như vậy, mỗi lần nhìn thấy hắn ở trên tạp chí trái tim không điều khiển được mà rung động.

Vì hắn là con trai của Từ Thiếu Khang nên bất luận hắn làm cái gì cũng sẽ là tiêu điểm nên cô mới có cơ hội nắm bắt được tin tức của hắn.

"Gần đây công việc thuận lợi chứ?" "Vâng." Rõ ràng cô có rất nhiều lời muốn nói với hắn: nam minh tinh không hợp tác… khẩn trương quên từ.... đạo diễn phê bình... Những lời như thế này có thể nói với hắn chứ? Đây không phải là những lời mà bạn gái thường oán giận làm nũng với bạn trai hay sao? Mà cô lại không có tư cách này.

Từ Ngạn Ninh bây giờ mới chú ý đến Tô Lăng ở trước mặt hắn có phần câu nệ. Còn chưa kịp lên tiếng, hắn liền thấy một nam sinh đến gần, không thể tin được mà kêu lên: "Cô là Tô Lăng? Có phải hay không? Có phải hay không?"

Tô Lăng cười nói: "Xin chào."

"Cô đúng là Tô Lăng! Cô đúng là Tô Lăng!" Nam sinh quay đầu hướng đến một đám bạn mà vẫy tay.

Chỉ trong chốc lát sau, năm sáu nam sinh liền chạy đến đem bàn của bọn họ bao vây. Họ nhao nhao đòi kí tên còn đòi chụp ảnh, sau đó còn kéo theo Từ Ngạn Ninh vào chụp chung.

Từ Ngạn Ninh đứng dậy, nắm tay kéo cô đi lên lầu. Phía sau, âm thanh chụp ảnh vẫn không dứt.

Tô Lăng nhìn bàn tay hắn nắm lấy tay của cô trong lòng cảm thấy rất an tâm. Khi hắn phát hiện ra liền buông tay cô ra làm cô có hơi thất vọng ngẩng đầu nói: "Xin lỗi là tôi hại ngày bị chụp ảnh."

Hắn cười nói: "Cô đã quên tôi cũng là người của công chúng à? Chỉ là không có nổi tiếng mà thôi."

Lời này quả thật không sai. Tô Lăng đích thật rất nổi tiếng. Mà người bình thường chỉ nghe qua tên Từ Ngạn Ninh chứ không biết gì về vẻ bề ngoài của hắn.

Nếu như Từ Ngạn Ninh không nhìn nhằm vừa nảy đám nam sinh kia nhìn thấy Tô Lăng thì trong đáy mắt đều là kinh diễm. Hắn là lần đầu tiên nghiêm túc quan sát cô bé trước mặt, khuôn mặt rất thanh tú rất có khí chất.

Tô Lăng bị hắn nhìn có chút xấu hổ liền dời đề tài nói: "Chúng ta vẫn ăn cơm chứ?"

"Đương nhiên là ăn rồi." Biết rõ lời hắn nói không có ý tứ gì nhưng cô vẫn đỏ mặt.

Cô rất mâu thuẫn vừa cảm thán thái độ của hắn đối với chuyện tình cảm lại vừa hi vọng hắn có thể quên đi Nhan Tập Ngữ. Nói đến cùng thì cô vẫn muốn hắn thuộc về riêng cô.