Chương 22.2

Phanh --

Một người chạy quá nhanh, một người tránh không kịp, hai người bỗng nhiên đυ.ng phải nhau.

Hứa Tân Di đầu vai bị đυ.ng, dưới chân không vững nghiêng về sau lảo đảo mấy bước, mắt thấy sắp bị ngã vào trên mặt đất, nam hài tử dáng người gầy gò phản ứng cấp tốc, bắt lấy cánh tay Hứa Tân Di, lấy một khoảng cách vừa đúng đỡ cô.

"Rất xin lỗi, tôi..." Thiếu niên thở hồng hộc, ngẩng đầu nhìn Hứa Tân Di, nháy mắt sửng sốt, "Hứa... Tân Di? Chị Tân Di, là chị sao?"

Hứa Tân Di che lấy đôi vai của mình bị đυ.ng đau, đối với thiếu niên trước mặt này rõ ràng nhận ra mình có một chút ấn tượng, có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời thật đúng là không nhận ra được là ai.

"Cậu là?"

Thiếu niên kích động nói: "Em là Giang Niệm, thành viên nhóm BIG_FIVE ở công ty Trời Ngu."

Hứa Tân Di bừng tỉnh đại ngộ.

Bảo sao cô lại nhìn quen mắt như thế, thì ra là trước đó đã nhìn thấy trên poster, nhưng chưa từng gặp qua người ngoài đời thực, cho nên không quen biết.

Hiện tại gặp được, người thực so với ảnh trên poster đẹp mắt hơn nhiều.

Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng bóc giống như trứng gà, giữa lông mày tạo cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái. Dáng người gầy gò lại không yếu ớt, có cảm giác đặc biệt trẻ trung tinh thần phấn chấn bồng bột, là mẫu người của giới trẻ bây giờ.

Cô trước đó đã cảm thấy kỳ quái, xinh đẹp đáng yêu như thế, nhưng nam nhân soái khí ánh nắng này, tại sao lại không nổi được?

Hiện tại gặp qua người ngoài đời thực, lại càng kỳ quái hơn.

"Thì ra là cậu..." Sau khi Hứa Tân Di thưởng thức một phen sắc đẹp xong, mới nhìn thấy hắn mặt mày lo lắng, nói: "Tôi không sao đâu, cậu có việc gấp thì đi trước đi."

Ánh mắt Giang Niệm cháy bỏng, không ngừng nghiêng mắt nhìn phía sau, hầu kết khẩn trương trên dưới co rúm, giống như là gặp phải việc gì rất khẩn cấp.

Thần sắc nôn nóng một phen, hắn tựa hồ như đã cùng đường, rốt cục nhịn không được hướng Hứa Tân Di mở miệng, "Chị Tân Di, chị có thể... Có thể giúp em một chút không?"

"Giúp?" Hứa Tân Di mi tâm cau lại.

Theo lý mà nói, một nam hài tử suất khí như Giang Niệm mở miệng xin giúp đỡ, cô khẳng định là không thể từ chối, nhưng lý trí nói cho cô, người dám ở câu lạc bộ Ung Phúc gây chuyện, bình thường cũng không dễ chọc.

Đừng nhìn cô bình thường ở Ngu Nhạc Quyển diễu võ giương oai ngang ngược càn rỡ như vậy, tất cả đều có chừng mực, chỉ đắc tội với người cô giải quyết được, ngược lại nếu chẳng may, chỉ sợ phải cầu xin cẩu nam nhân Dịch Dương kia đến cứu cô.

"Công ty kêu em tới bồi khách, nói là có người xem trọng em, đồng ý cho em một vai trong một bộ phim truyền hình. Thế nhưng là em vừa đến đã động tay động chân với em, còn không cho em đi, em thật vất vả mới ra được ngoài, chị có thể..." Nói đến đây, Giang Niệm ngậm miệng, tựa hồ cũng biết mình và Hứa Tân Di là lần đầu tiên nhận biết, không biết lượng sức, "Thật xin lỗi, chị Tân Di, em... Không làm phiền chị nữa, em đi trước."

Nói xong, không đợi Hứa Tân Di nói chuyện, Giang Niệm không một chút do dự, nhấc chân liền hướng phía lối ra đi.

Hành lang vắng vẻ không người, giống như cuộc gặp mặt ngẫu nhiên vừa rồi, thật chỉ là một việc ngoài ý muốn mà thôi.

Về đến phòng Hứa Tân Di một mực nhớ việc này, An Nhã nhìn cô liền biết có tâm sự, cười nói: "Đi đâu tại sao lâu như thế mới trở về? Chuyện gì xảy ra?"

"Mọi người biết nhóm BIG_FIVE không?"

"Tại sao không biết?" Trên bàn cơm có người mở miệng, "Cái nhóm này ban đầu là do chúng em rèn luyện đấy, rõ ràng bên trong nhóm có mấy hạt giống tốt, nhưng chết sống lại không thể nổi được. Nhóm thị trường phân tích, hẳn là đã có rất nhiều nhóm tiểu thịt tươi, cho nên fans liền cảm thấy nhàm chán. Thời điểm tôi rời chức giống như nghe được tin tức nội tình, cái nhóm này công ty chuẩn bị từ bỏ, cho các thành viên solo, đẩy đi diễn cái phim truyền hình, nhìn xem có nổi được hay không."

"Vậy cô có biết Giang Niệm không?"

"Biết, nội tình về cậu ấy rất ít, các phương diện đều rất có tài năng, mà lại cũng còn trẻ. Công ty chắc hẳn là sẽ chuyển cậu ấy sang mảng truyền hình điện ảnh. Em nghe nói tính cách của cậu ấy rất tốt, rất nghe lời một

người, trong nhóm cậu ấy là người nghiêm túc nhất, một nam thanh niên rất ưu tú."

Hứa Tân Di nghe xong như có điều suy nghĩ.

"Chị Tân Di, sao vậy?"

"Không có việc gì, " Hứa Tân Di lấy lại tinh thần, cười nói: "Tùy tiện hỏi một chút mà thôi."

----

Sau khi cơm nước đã no nê, mấy nhân viên cáo biệt với Hứa Tân Di rời đi.

Xe của Hứa Tân Di liền dừng trước bãi đỗ xe ở Ung Phúc, lúc đang cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa xe, đèn đuôi xe kia truyền đến âm thanh huyên náo, một bóng người lắc lắc ung dung đứng lên.

Hứa Tân Di giật mình, An Nhã cũng sững sờ, mở đèn pin điện thoại di động chiếu về phía đèn đuôi xe.

"Ai!"

Đèn chiếu sáng vào trên thân thể người kia, hắn theo phản xạ đưa tay lên che trên mặt mình.

"Giang Niệm?" Hứa Tân Di chần chờ nhìn hắn.

Nghe được Hứa Tân Di âm thanh, Giang Niệm chậm rãi đem để tay hạ, điện thoại di động đèn pin chiếu vào trên mặt hắn.

Là Giang Niệm không sai, nhưng khác biệt hơn so với Giang Niệm của một giờ trước. Nguyên bản khuôn mặt trắng noãn, bây giờ chỗ xương lông mày và xương gò má lại xuất hiện mấy vết tích máu ứ đọng. Khóe miệng bị rách, có lưu vết máu, cả người nhìn qua mười phần chật vật. Áo khoác không biết vứt nơi nào, bây giờ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Phía trên tất cả đều là vết tích bùn đất và cỏ dại, còn thêm mấy cái dấu chân.

"Cậu tại sao biến thành cái dạng này rồi?"