Chương 22.3

Giang Niệm không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Tân Di, chậm rãi cúi đầu xuống, nói: "Em không sao, Em chỉ là sợ bị người đánh tiếp, vẫn không đi. Em nhận ra số đuôi xe của chị, cho nên... Chị Tân Di, chị có thể chở em một đoạn đường không?"

Cứ như vậy cúi thấp đầu, thân thể đơn bạc bị cơn gió đầu mùa đông thổi qua, run lẩy bẩy. Gương mặt bầm tím đầu tóc rối bời, trong ánh u ám mơ hồ không rõ, có loại cảm giác bị người ức hϊếp, để người nhịn không được sinh lòng bảo hộ.

Đừng nói Hứa Tân Di, ngay cả người tung hoành tình trường nhiều năm, vượt qua bao nhiêu bụi hoa, phiến lá không dính vào người như vậy mà An Nhã cũng không thể nhịn được.

"Được chứ! Mau lên xe, đừng để người ta đánh!"

Hứa Tân Di còn chưa lên tiếng, An Nhã một tay kéo ra chỗ ngồi phía sau cửa xe, để Giang Niệm lên xe.

Nhưng Giang Niệm lại cứ đứng đó không nhúc nhích, ngẩng đầu, bên trong con ngươi sáng ngời tràn đầy tất cả đều là thấp thỏm, hắn nhìn về phía Hứa Tân Di, tựa hồ đang hỏi thăm ý kiến của cô, giống như nếu như cô nói không được lên, hắn liền thật không lên.

... Cái này mẹ nó ai chịu được?

"Lên xe đi, tôi chở cậu."

Giang Niệm nhất thời xán lạn cười một tiếng, "Cảm ơn chị Tân Di!"

Mấy người lên xe, rời đi.

"Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao cậu lại ra nông nỗi này?" An Nhã người này từ trước đến nay đều là người vô cùng thương hương tiếc ngọc, một tiểu thịt tươi trẻ tuổi suất khí như vậy ở trước mặt cô bị người khi dễ, trái tim kia như bị người ta cào, vừa ngứa vừa đau.

Giang Niệm khóe môi cười toe toét, "Công ty kêu em bồi khách hộ, em

không có đồng ý, cho nên..."

"Người khách kia đánh?"

Giang Niệm giữ yên lặng biểu thị ngầm thừa nhận.

"Công ty chó bức!" An Nhã nổi giận mắng: "Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa!"

Hứa Tân Di nhìn thoáng qua cửa kính đằng sau, "Cậu ở đây?"

"Em ở Hoa Tên Uyển, nếu như chị Tân Di không tiện, đưa em đến chỗ vắng người em tự đi bộ về là được."

"Hoa Tên Uyển? Đi, chúng ta vừa vặn tiện đường, chị đưa em về."

Thiếu niên mặt mày nở rộ một vòng ngượng ngùng ý cười, "Vậy làm phiền chị và chị Tân Di."

"Không có gì, không phiền phức."

"Ài, nhóm các cậu hiện tại thế nào rồi?"

"Không tốt lắm," Giang Niệm nói: "Chúng ta đã thật lâu không có lịch trình làm việc."

An Nhã thở dài, "Tài năng các cậu tốt như vậy, không thể bị công ty rác rưởi kia làm trễ nãi, cậu có nghĩ tới việc giải ước với công ty không?"

"Giải ước? Không có nghĩ qua," Giang Niệm lắc đầu, hắn thanh tuyến sạch sẽ, có cảm giác người thiếu niên đặc biệt mát lạnh, lúc nói lời này không có một chút ý tứ oán trách, "Chúng ta trả không nổi phí bồi thường vi phạm hợp đồng."

"Cũng đúng."

Chủ đề dừng ở đây.

Nửa giờ sau, xe dừng ở cổng Hoa Tên Uyển.

An Nhã nhìn tiểu khí cũ nát bên trong, "Em ở nơi này?"

Giang Niệm mỉm cười, cũng không bởi vì chính mình ở nơi này mà cảm thấy khó xử, bằng phẳng nói: "Em tạm thời không có tiền, cho nên trước hết ở nơi này, chị An Nhã, chị Tân Di, hôm nay thật rất cảm ơn hai người, em có thể kết bạn Wechat với các chị không? Có cơ hội em nhất định báo đáp các chị."

"Không có việc gì, tiện tay mà thôi."

An Nhã lại lấy điện thoại ra, cùng Giang Niệm kết bạn Wechat.

Giang Niệm mắt nhìn về phía Hứa Tân Di.

"... Đi, thêm a." Hứa Tân Di và Giang Niệm kết bạn Wechat.

Sau khi xuống xe, Giang Niệm nhìn phương hướng xe lái rời đi, ngón cái lau vết máu lưu lại ở khóe miệng, thay đổi bộ dáng vừa mới run lẩy bẩy tác tác, nhàn nhàn đứng ở tại chỗ, trầm mặc nhìn ảnh chân dung của Hứa Tân Di trên Wechat.

Trên màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng nhạt chiếu sáng nửa gương mặt, khóe mắt máu ứ đọng càng rõ ràng, khiến mặt mày thâm thúy của hắn mặt tăng thêm mấy phần kiêu ngạo và trương dương.

Trên đường trở về Hứa Tân Di càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, hồi tưởng đến cảnh mới vừa rồi gặp mặt Giang Niệm.

"An Nhã, cô có cảm giác cốt truyện này quen không, giống như tiểu thuyết tiểu kiều thê của bá đạo tổng giám đốc?"

"... Cái gì mà tiểu kiều thê của bá đạo tổng giám đốc?"

"Cô có cảm giác được không, sự tình phát sinh ngày hôm nay rất giống như tiểu thuyết hóa? Anh hùng cứu mỹ nhân... Đây cũng quá trùng hợp đi."

"Tiểu thuyết hóa? Vậy cô nói là, Giang Niệm cố ý?"

"Không biết, mặc dù nhìn không ra cái gì không đúng, nhưng tôi luôn

cảm giác là lạ ở chỗ nào." Nghĩ nghĩ, cô thực sự nghĩ không ra là lạ ở chỗ nào.

Trong tiểu thuyết Giang Niệm chỉ là một nhân vật pháo hôi, không có xuất hiện nhiều như vậy nha?

Sắc đẹp trước mắt, trên đầu chữ sắc có cây đao, cũng không thể bị làm choáng váng đầu óc, vẫn là nên giữ lại một phần lý trí thì tốt hơn.

----

Ba ngày sau, Hứa Tân Di phòng làm việc chính thức được thành lập, ở bên trong hết thảy mười lăm nhân viên bắt đầu làm việc.

Vừa đi làm, liền gặp chuyện lớn.

"Sao vậy?" Vừa đến công ty, Hứa Tân Di liền phát hiện bầu không khí quá nghiêm túc, không thích hợp.

"Tân Di, cô nhìn đi, đây là lúc chúng ta ở câu lạc bộ Ung Phúc ăn cơm có phóng viên chụp được." An Nhã đem một tạp chí đưa cho Hứa Tân Di.

Hứa Tân Di tiếp nhận, tiêu đề trên bìa tạp chí thình lình viết vài chữ to: Diễn viên trứ danh nào đó nửa đêm cùng minh tinh thần tượng nào đó xuất hiện ở câu lạc bộ Ung Phúc, nửa đêm gặp mặt riêng quần áo không chỉnh tề hư hư thực thực.

Ảnh chụp Hứa Tân Di và Giang Niệm đã được làm mờ.

Nhưng làm mờ cũng giống như không, mù lòa cũng có thể nhìn ra được nữ nhân trong hình kia là Hứa Tân Di.

Hứa Tân Di vuốt ve trang bìa tạp chí, nửa ngày không nói tiếng nào.

Nếu như không phải đang ở trước công chúng, cô thật muốn ôm tạp chí lệ rơi đầy mặt, khóc một trận.

Có trời mới biết cô có bao nhiêu kích động, ngay cả tay cầm tạp chí cũng không khỏi run rẩy lên.

Bao lâu? Đã bao lâu rồi?

Mất ba tháng, ròng rã ba tháng! Tạp trí giải trí rốt cục xuất hiện tên của cô!