Chương 2

Ngôn Sênh làm bác sĩ ba năm, lần đầu tiên gặp phải bệnh nhân dị ứng với thuốc tê.

Tháng trước cô vừa được phân đến khoa ngoại, hôm nay trên đường Quách Du xảy ra vụ tai nạn xe liên hoàn, khiến mười mấy người bị thương, người trong bệnh viện không đủ, chỉ sắp xếp cô tới cấp cứu cho bệnh nhân đặc thù kia.

Bệnh nhân dị ứng với thuốc gây tê.

Đây là một thử thách lớn đối với cô.

Hơn nữa, bệnh nhân không những có thể chất đặc thù, mà thân phận dường như cũng đặc biệt.

Viện trưởng, viện phó đều chạy tới, canh giữ nghiêm ngặt ở trước cửa phòng giải phẫu, chỉ thiếu viết hai chữ căng thẳng lên mặt.

Viện trưởng lo lắng hỏi: "Ngôn Sênh, tình hình thế nào rồi?"

"Rất khẩn cấp." Cô thành thật trả lời: "Phải chuẩn bị mổ ngay, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Sắc mặt viện trưởng thoáng cái trở nên nghiêm trọng: "Nhanh chóng sắp xếp đi, bệnh nhân này rất quan trọng, bất kể giá nào cũng phải cứu anh ta!"

"Vâng."

Mọi thứ được sắp xếp theo quy trình, Ngôn Sênh quay lại trước giường bệnh.

Ánh mắt cô lơ đãng lướt qua đầu giường, nhìn thấy mặt của bệnh nhân đặc biệt này.

Ngũ quan góc cạnh làm tôn lên làn da mặt vô cùng đẹp, một người đàn ông mà còn đẹp hơn phụ nữ mấy lần.

Vết thương của anh ta ở ngực trái, bị đạn bắn, bởi vì không có thuốc gây tê mà đau đớn đến mức trán rịn đầy mồ hôi lạnh.

Giây tiếp theo, đôi mắt đang nhắm chặt của người đàn ông tuấn tú đột nhiên mở ra.

Ngôn Sênh còn chưa kịp thu lại đường nhìn, ánh mắt đã đυ.ng ngay phải đối phương.

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, thấy ngũ quan hoàn hảo không tỳ vết của anh càng khắc sâu thêm dưới ánh đèn chiếu rọi.

"Nhìn đủ chưa?" Người đàn ông đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn, để lộ sự quyến rũ vô tận.

Ngôn Sênh nhận ra mình đang thất thần, vội vàng di chuyển ánh mắt đi: "Xin lỗi."

Tiếp đó cô lại khẽ hỏi: "Chuẩn bị xong chưa? Ca mổ sắp bắt đầu rồi."

"Ừm."

Chuẩn bị xong dụng củ mổ và khăn sạch, cô đưa một chiếc khăn cho anh: "Anh không thể tiêm thuốc tê, nếu quá đau thì cắn chặt cái này, cố gắng chịu đựng một chút."

Người đàn ông bỏ khăn mặt vào miệng, cắn chặt, không nói gì.

Mạng của bệnh nhân như chỉ mành treo chuông, Ngôn Sênh không dám trì hoãn nữa, hít sâu một hơi, giơ dao mổ trong tay lên.

Làm bác sĩ lâu năm cô đã gặp khá nhiều người kiên cường, nhưng kiên cường đến mức như người này thì thật sự là lần đầu tiên gặp.

Lấy đạn ra trong tình huống không tiêm thuốc tê, toàn bộ quá trình phẫu thuật không kêu đau tiếng nào, chỉ khi thực sự không nhịn được nữa mới khẽ rên lên vài tiếng.