Chương 2: Cô ấy có bạn trai

Chương 2: Cô ấy có bạn trai

Người đàn ông nhếch khóe miệng, “Hàng đêm sênh ca?”

“……”

Có thể vui đùa không đứng đắn như vậy, xem ra vẫn là không bị đau lắm.

Cô vừa rồi thật cũng không cần đối với anh ta tỏ lòng thương xót.

Bầu không khí lâm vào yên tĩnh, nhất thời có chút xấu hổ, Ngôn Sanh nhấp nhấp khóe miệng, chủ động mở miệng, “Còn anh, anh tên là gì?”

Người đàn ông không có lập tức trả lời, chỉ là nhìn chằm chằm cô vài giây.

Khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, không được xem là tuyệt mỹ, nhưng lại rất hấp dẫn người khác.

Ngôn Sanh thấy anh im lặng, phỏng đoán rằng anh ta có lẽ là không muốn trả lời, rốt cuộc thân phận đặc biệt, cũng liền không có hỏi tiếp.

Ngay khi cô đang nghĩ như thế nào để nói sang chuyện khác, anh ta lại đột nhiên lại mở miệng: “Thẩm Hoài Xuyên.”

Ngôn Sanh không biết chính mình có phải hay không đã nghe nói qua tên này ở nơi nào đó, tóm lại là cảm thấy có điểm quen thuộc.

Nhưng sau khi nghĩ lại, có vẻ là thực sự không có quen biết.

Cô liếc nhìn ngực trái của anh bị băng gạc quấn quanh, “Anh mới vừa làm xong phẫu thuật, yêu cầu cần phải nghỉ ngơi nhiều, mau ngủ một lát đi.”

“Ừm.”

Ca phẫu thuật không cần sử dụng thuốc tê vừa rồi gần như đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của Thẩm Hoài Xuyên, sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi vài câu, chút thể lực ít ỏi còn sót lại của anh cũng đã cạn kiệt hết, cuối cùng chịu đựng không nổi, dần dần nhắm mắt lại.

Trước khi hôn mê, Ngôn Sanh nghe được anh ta suy yếu vô lực nói với cô một câu cuối cùng: “Hy vọng chúng ta về sau còn có cơ hội gặp lại.”

Nàng kéo chăn bông màu trắng trên giường bệnh ra, thật cẩn thận đắp nó lên trên người anh, sau đó đứng dậy rời đi.

Trước khi ra khỏi phòng bệnh kia một giây, trong đầu lơ đãng lại hiện ra câu nói cuối cùng của anh.

Ngay sau đó lại nhịn không được mà nhếch khóe miệng cười cười.

Bèo nước gặp nhau chỉ là hai cái người qua đường mà thôi, làm sao mà có được về sau đây?

Lúc này cô vẫn chưa nghĩ đến, cái người mà cô cho rằng chỉ là người qua đường sau đó không lâu sẽ làm cuộc sống của cô bị đảo lộn đến long trời lở đất.

Anh ta nói hàng đêm sênh ca, cô cho rằng câu đó bất quá cũng chỉ là một câu vui đùa.

Không nghĩ tới, ngày sau anh ta thế nhưng thật sự mang theo cô cả hai cùng nhau, hàng đêm sênh ca.

……

Bị thương bên ngực trái, vết thương quá nặng, Thẩm Hoài Xuyên không thể không nằm viện quan sát.

Một giấc ngủ mười mấy giờ, thời điểm tỉnh lại, nhìn đến cấp dưới Huống Tử đã ở trong phòng bệnh.

Huống Tử canh giữ một đêm, thấy anh thức tỉnh, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, “Anh Xuyên, anh cảm thấy thế nào?”

“Không có việc gì,” Thẩm Hoài Xuyên vẻ mặt hờ hững, không hề đem vết thương của chính mình để ở trong lòng, trước tiên dò hỏi chính sự, “Lục Đình Thần có bị sa lưới không?”

“Không……” Huống Tử nhịn không được thở dài, “Hôm nay ở đường Quách Du đã xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, chúng ta bị kẹt ở nơi đó hơn hai mươi phút, thời điểm chạy đến, đã sớm không còn một ai.”

Thẩm Hoài Xuyên sắc mặt ngưng trọng, không phát ra tiếng.

Trước đó, anh chưa từng thất bại ở bất cứ nhiệm vụ nào, Lục Đình Thần là con cá duy nhất lọt lưới.

Buôn lậu thì buôn lậu, không những thế còn bắn anh một phát, thiếu chút nữa là lấy đi sinh mạng của anh.

Anh giơ tay sờ sờ ngực trái ẩn ẩn làm đau miệng vết thương, trong mắt càng thêm lạnh lẽo.

“Đúng rồi, còn có một chuyện trùng hợp,” Huống Tử đột nhiên nói, “Tôi tra được Lục Đình Thần có một người bạn gái làm bác sĩ, công tác ở tại bệnh viện này, bọn họ một người buôn lậu ma túy hại người, một người lại trị bệnh cứu người, anh nói có buồn cười không……”

Thẩm Hoài Xuyên hơi hơi nhíu mày, “Bạn gái của hắn có biết hắn làm những việc đó không?”

Nếu là biết, anh sẽ ngay lập tức chuyển viện.

“Hẳn là không biết,” Huống Tử lắc đầu, “Nếu đã biết, khẳng định sẽ tìm mọi cách tới hại anh, tôi sắp xếp người âm thầm theo dõi bên này, nhưng đều nói không có điều gì bất thường.”

Thẩm Hoài Xuyên nhẹ gật gật đầu, cuối cùng lại thuận miệng vừa hỏi: “Bạn gái của hắn tên gọi là gì?”

“Ngôn Sanh.”