Chương 7.2: Cẩm Y Vệ (2)

Lục Y đành phải hồi bẩm Lưu Ngọc Khiết.

Nếu như phải sống lại một kiếp giống như kiếp trước, vậy nàng làm sao có thể chịu khổ như vậy nữa! Lưu Ngọc Khiết trong lòng nóng như lửa đốt, nghĩ đến giây phút còn sống cuối cùng Hàn Kính Dĩ cúi người đến gần hôn, nàng lại toát mồ hôi, suýt nữa thất thố, mồ hôi lạnh qua đi, tâm trí nàng mới bình tĩnh lại.

Phó Chính Hải chắp tay với thiếu niên, xem như thoả hiệp. Thiếu niên gật đầu, đang định cưỡi ngựa đi trước, lại thấy một thiếu nữ thấp bé bước xuống xe ngựa, vẫn còn là một nửa hài tử, trên mặt che kín một tầng sa mỏng, lộ ra một đôi mắt hoa mai vô cùng ấn tượng. Nhưng hài tử này cũng không nóng nảy, là một quý nữ Trường An, ngăn cản hắn đi, nhưng hắn cũng không nhượng bộ.

Thiếu nên cưỡi ngựa phi nước đại về phía trước, mày kiếm cắm vào thái dương, ngũ quan sắc sảo, làn da trắng nõn như sắp phản quang dưới ánh trăng cùng ánh đèn mỏng như trân châu.

Giống như từ trong mộng đi ra.

Lưu Ngọc Khiết mở to hai mắt, như thể bị đóng đinh tại chỗ, Lục Y cảm nhận được rõ ràng hai bàn tay nhỏ đang nắm lấy cánh tay nàng hơi run rẩy.

Thẩm Túc phóng ngựa quanh Lưu Ngọc Khiết nửa vòng, “Thẩm mỗ đang phụng mệnh làm việc, hôm nay dù là Lưu đại nhân cũng không có ngoại lệ.” Nghe có vẻ như là lời giải thích, nhưng thái độ rất cứng rắn.

Ngoại trừ Hộ bộ, hắn ta còn nhậm chức ở Cẩm Y Vệ? Sau một hồi thất thần, Lưu Ngọc Khiết lấy lại bình tĩnh, nàng cùng Thẩm Túc cũng không phải kẻ thù sinh tử, chỉ là chán ghét lẫn nhau, nếu như nói, Thẩm Túc đột nhiên ngã ngựa, nàng sẽ âm thầm cao hứng, nhưng cũng không bỏ đá xuống giếng, chí ít dưới tình huống không thuận đường nàng cũng sẽ không làm như vậy.

“Đại nhân phá án, ta cũng không dám mạo phạm, đây là khúc ngoặt của sông Vị, trên sông có thuyền qua lại, chúng ta lên thuyền rời khỏi trạm dịch được không?” Lưu Ngọc Khiết nói. Đi thuyền sẽ làm trĩ hoãn một chút thời gian, nhưng miễn cưỡng kịp thời.

Người Trường An ai mà không biết con thuyền đi tới cổng thành này là do Lưu Thị tiểu nhị phòng chấp quản, cũng chính là biểu cữu cữu của Lưu Ngọc Khiết. Lệnh giới nghiêm trên đường và lệnh giới nghiêm dưới nước thuộc hai nơi quản lý khác nhau, phàm là người hiểu lý lẽ sẽ không làm khó Lưu Ngọc Khiết.

Khoé môi Thẩm Túc nhếch lên, “Có thể.”

Lục Y mừng rỡ cùng Lưu Ngọc Khiết liếc nhau, chủ tớ hai người tạ ơn Thẩm Túc, tay trong tay lên xe ngựa, lại nghe Thẩm Túc nói: “Bất quá vùng đất này thuộc quyền quản lý của ta, nơi này vẫn đang bị phong toả.”