Chương 9.1: Bị truy sát (1)

Mẹ nó, bị lừa rồi! Mọi người chỉ nghe thấy “Lục Y” hét lớn một tiếng, giọng nói khàn khàn khó nghe.

Cùng lúc đó, bàn tay đang nắm chặt cánh tay Lưu Ngọc Khiết bị kéo mạnh. Cô gái đã sớm chuẩn bị theo cỗ lực đạo kia bay về phía trước.

"Coi như ngươi không ngốc." Hắn vừa cười vừa ôm lấy nàng, nhưng lại không nhận được sự sùng bái và ỷ lại như mong đợi, cô gái đã buông hắn ra, một mình tìm kiếm một nơi an toàn hơn. Nụ cười của Thẩm Túc biến mất, rút đao ra ngăn chặn lại tên trộm đang muốn tấn công.

Con mắt tên trộm như muốn nứt ra, chỉ hận không thể một đao đâm Lưu Ngọc Khiết, nàng vậy mà lại cùng Thẩm Túc kẻ xướng người hoạ...

Cẩm Y Vệ rút đao chạy tới dồn dập, dịch trạm loạn thành một đoàn, Lưu Ngọc Khiết thâm bước thấp bước cao chạy trốn, thẳng đến khi đυ.ng phải Lâm ma ma cùng Lục Nhiễm.

Ba người không nói hai lời liền chọn một chiếc xe ngựa gần nhất, trốn ở bên trong không dám ngó đầu ra, tiếng chém gϊếŧ bên ngoài xe liên tiếp vang lên, thì ra tên trộm còn có đồng bọn, trách không được phải huy động mấy chục Cẩm Y Vệ!

Lâm ma ma bỗng nhiên buông Lưu Ngọc Khiết ra, bò ra ngoài xe.

Giá! Mấy tiếng roi quất thanh thúy, chỉ thấy một phụ nhân trung niên điều khiển hai con ngựa trắng điên cuồng lao ra khỏi trạm dịch.

Lưu Ngọc Khiết sắc mặt kinh hãi, trên cổ đột nhiên bị siết chặt, Lục Nhiễm âm trầm nói: "Không được nhúc nhích. " Là giọng nói thô lỗ của nam nhân.

Lại là giả, là giả! Liệu Lâm ma ma thật sự cùng Lục Nhiễm có thể hay không đã ... Không, không đâu, bọn trộm kia sẽ không dám gϊếŧ người khi cách quá gần Cẩm Y Vệ đâu! Lưu Ngọc Khiết mặc kệ cho người trói tay chân mình ném lên chiếc ghế dài.

Vừa thấy xe ngựa lao ra khỏi dịch trạm, Thẩm Túc liền biết người chạy trốn là ai: "Thứ hầu chạy trốn, Phùng Lượng, đội các ngươi theo ta lên. ”

Trong nháy mắt, hơn mười Cẩm Y Vệ được huấn luyện bài bản đã lên ngựa, giống như rồng bay ra biển, đạp mây đuổi theo.

Lâm ma ma đang lái xe ngựa kéo mặt nạ xuống, đúng là một tráng hán mặt sẹo, còn Lục Nhiễm lại là nam tử có đôi mắt hình tam giác. Dáng người hai người này đều không cao lớn, thân hình giống như nữ nhân, hơn nữa ban đêm không thể nhìn rõ, mọi người hoảng sợ, khiến cho bọn họ có thể lừa gạt qua cửa.

Đã lớn như vậy mà Lưu Ngọc Khiết mới lần đầu tiên biết được, trên đời này còn có miếng vải mỏng manh khi đắp lên mặt liền biến thành người khác.

Mei: là dịch dung đó các hạ ^^