Chương 9.2: Bị truy sát (2)

Liên tục chạy trốn gần cả đêm, bình minh từ đường chân trời ló rạng, mưa và sương mù lướt qua, bầu trời phảng phất như bị bao phủ bởi một tầng khói nhẹ, kèm theo gió núi quanh quẩn trong rừng rậm, Lưu Ngọc Khiết không biết bọn họ chạy trốn đi đâu, có đi vào núi không?

Tên mặt sẹo và mắt tam giác đều bị thương, chỉ có dốc hết sức xông vào núi sâu, mới có thể trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy.

Mà Lưu Ngọc Khiết trong tay chính là lá bùa cứu mạng cuối cùng của bọn họ.

Tuy nhiên, tiếng vó ngựa như bão táp đã đánh tan ảo tưởng của bọn họ.

Một người một ngựa, thiếu niên áo gấm trên lưng ngựa quả thực là cơn ác mộng của bọn họ.

Tên mặt sẹo kêu lên: "Tam giác, mau dùng mũi tên trên tay áo bắn chết hắn."

Tên mắt tam giác nằm sấp ở cửa sổ phóng ám khí, chẳng những không bắn trúng Thẩm Túc, ngược lại còn bị tuỳ tùng đi sau Thẩm Túc bắn một mũi tên xuyên qua đầu hắn ta, óc bắn ra ngoài.

Nghe thấy Lưu Ngọc Khiết kêu thảm thiết, khuôn mặt tên mặt sẹo dữ tợn, lao vào trong xe, xé dây thừng của Lưu Ngọc Khiết ra, hét lên: "Ra phía trước lái xe, đừng có để xe bị lật xuống núi, nếu không chúng ta cùng nhau chết! ”

Hắn ta còn buộc một sợi dây thừng thô và cứng vào thắt lưng Lưu Ngọc Khiết để ngăn nàng nhảy xuống xe ngựa.

Tên mặt sẹo còn liên tục khởi động hai lần cơ quan, ám tiễn trong tay áo đều đã dùng hết, trong lúc tuyệt vọng lại thấy trong rừng có mấy bóng đen bay tới, trong nháy mắt mười mấy Cẩm Y Vệ đã bị bao vây.

“Ha ha, ta biết ngay bọn họ sẽ không buông tha cho lão tử, trên người lão tử còn có thứ quan trọng!” Tên mặt sẹo thở hổn hển, đang muốn chui ra khỏi xe thì bị một cước đạp trở về chỗ cũ, Thẩm Túc từ trên nóc xe nhảy xuống.

Đường núi càng ngày càng gập ghềnh, ngựa bị hoảng sợ, chạy nhanh như chớp, Lưu Ngọc Khiết muốn chạy trốn cũng không có cơ hội để chạy, chỉ có thể cam chịu lái xe, thỉnh thoảng chú ý tới tiếng đánh nhau phía sau, chỉ mong bọn họ ngàn vạn lần đừng đυ.ng vào nàng, liên lụy đến nàng!

Thẩm Túc dùng đao cắt dây thừng bên hông nàng: "Tránh sang một bên, tự lái xe đi.”

Nàng nghe theo lời hắn lại phát hiện hai má và sau lưng Thẩm Túc nhiễm không ít máu.

"Phía sau có rất nhiều sát thủ, mau mang đồ vật kia ném cho bọn họ đi, nếu không hai chúng ta đều sẽ phải chết!" Lưu Ngọc Khiết khẩn trương nói.