Chương 10.2: Trốn đi

Một con chuông vàng* rơi xuống dưới lá cỏ đang run rẩy tránh mưa, ngơ ngác nhìn Lưu Ngọc Khiết, nó run rẩy sợi râu, nhẹ nhàng kêu hai tiếng rồi lại bay đi. Loại vật này trong phong thủy rất phổ biến, nếu cùng con châu chấu gọi ca ca*, sẽ là bài hát lãng mạn nhất của mùa hè ban đêm.

*con chuông vàng: Một loại côn trùng. Tên thường gọi là chuông vàng, giống như hạt dưa hấu, màu nâu đen, có thể phát ra tiếng kêu dễ chịu. Nó thuộc loài dế của Việt Nam mình á.

*gọi ca ca: chắc là 2 con này kêu lên nghe giống tiếng ca ca.

Nàng lại bắt đầu nhớ tổ mẫu, nhưng nàng nhớ cha nhiều hơn.

Thẩm Túc đẩy bụi cỏ ra, thấy sắc mặt cô gái tái xanh, lông mi rậm rạp giống như một tấm màn lụa màu đen, treo những giọt nước trong suốt, hắn vỗ vỗ khuôn mặt đầy bùn của nàng, nàng mới chậm rãi mở ra đôi mắt ướt sũng, làm cho hắn có loại ảo giác giống như đã gặp nàng ở đâu đó.

Nhịn xuống xúc động muốn đạp nàng một cước, Thẩm Túc hung ác nói: "Đứng lên, nếu không ta sẽ đi trước.” Hắn lại nhỏ giọng mắng nàng một câu.

"Chân ta đau." Nàng nói.

"Đáng đời. Ngươi nghĩ đá văng ta xuống là có thể sống sót sao? " Hắn càng nói càng tức giận, Thẩm Túc đè lên người nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có ta, ngươi sẽ chết nhanh hơn! ”

"Vậy vì sao ta cũng nhảy xuống?"

“Là ngã xuống đi!”

Lưu Ngọc Khiết bình tĩnh nói: "Ngươi có biết là ta cứu ngươi không? Phía trước là một vách đá. " Từ ý nào đó mà nói, quả thật coi như đã cứu hắn một mạng.

Thẩm Túc ngước mắt nhìn xung quanh, tầm mắt lại rơi vào trên mặt nàng, thần sắc rất phức tạp, Lưu Ngọc Khiết cảm thấy hắn vẫn chưa tin nhưng không tìm được lý do phản bác.

Lại một trận tiếng bước chân truyền đến, Thẩm Túc bỗng nhiên hạ thấp thân thể, ôm nàng theo sườn dốc lăn xuống, trong lúc đó hắn còn gắt gao che miệng nàng lại, sợ nàng kêu loạn. Hai người vô cùng chật vật dán vào một vách bùn lõm xuống, trên đầu là cỏ đuôi sói, vừa dài vừa dày, che khuất tầm nhìn từ trên cao.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, hắc y nhân quanh quẩn ở gần đó một lúc lâu mới dần dần tản đi. Lưu Ngọc Khiết thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu Thẩm Túc buông nàng ra.

"Đừng nhúc nhích." Hắn khom lưng đè thanh âm xuống cực thấp, cơ hồ là dùng hơi thở thổi vào tai nàng, Lưu Ngọc Khiết rùng mình một cái, giận dữ nhìn hắn, hắn không động đậy, cánh tay siết chặt cứng như sắt, tay kia vẫn gắt gao che miệng nàng.

Ước chừng nửa nén nhang sau, bỗng nhiên nghe được phía trên truyền đến một tiếng cười khẽ.