Chương 10.3: Ôm lấy nàng

"Lão đại, ngài cũng quá cẩn thận, ta thấy Thẩm Túc hẳn là đã chạy vào sâu trong núi."

Người kia hừ một tiếng, âm trầm nói: "Nếu không phải trời mưa, lão tử cũng không phải không thể phóng một ngọn lửa thiêu đốt nơi này. ”

"Nếu không thì phái mấy người canh chừng ở dưới chân núi đến Trường An, một khi tìm được hắn..." Thanh âm phía sau biến mất, phỏng chừng không phải là chuyện tốt gì.

Bọn chúng... vậy mà... vẫn chưa đi! Lưu Ngọc Khiết trợn tròn mắt, Thẩm Túc cho nàng một ánh mắt "Ngươi ngốc à, binh bất ấp trá*".

*binh bất ấp trá: nhà binh luôn phải lừa địch.

"Ngươi có biện pháp xuống núi không?" Nàng hỏi.

Thẩm Túc lau bừa bãi vết máu trên mặt, tức giận nói: "Bây giờ xuống để chịu chết à? Ngươi đúng là tiểu độc phụ. ”

"Hoá ra ta đã cứu một con rắn." Lưu Ngọc Khiết rũ mắt nói.

"Có phải thật lòng cứu ta không trong lòng ngươi rõ ràng." Thẩm Túc tựa tiếu phi tiếu, nghiêm mặt ghé sát lại gần, cắn răng nói: "Hy vọng ta cứu không phải là một con rắn. ”

Lưu Ngọc Khiết dời tầm mắt, kéo dài khoảng cách với hắn.

Chiếc áo choàng màu nâu sẫm không biết đã bị vứt ở nơi nào, nàng mặc một chiếc áo nho sam màu tím nhạt, bên trong lót bằng lụa băng trắng, dưới váy có một bông hoa sẫm màu cùng với thắt lưng dài màu vàng nhạt. Dáng người nàng cùng Ngũ muội không khác nhau lắm, nhưng so với Ngũ muội mập hơn một chút, thấy nàng tuổi còn nhỏ, Thẩm Túc mặc dù có bất mãn, nhưng cũng lười tiếp tục gây khó dễ.

Mưa tạnh, cỏ đuôi sói đung đưa bị gió thổi qua bắn lên vài giọt nước, Thẩm Túc kéo nàng đi về phía trước, mặt đường khá bằng phẳng nhưng phủ đầy rêu xanh, đi lại rất trơn trượt, hai người đành phải giẫm lên bùn nhão mềm mại.

Đi được một lúc, Thẩm Túc nắm lấy thân cây xác định phương hướng, nhân tiện quay đầu lại liếc nhìn cô nương đang buồn bực không lên tiếng. Sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng nho nhỏ mím chặt, rõ ràng chân bị thương nhưng chưa từng hướng hắn cầu giúp đỡ nửa câu, thậm chí còn đuổi theo bước chân của hắn.

Ngược lại cũng không tính là quá yếu đuối, so với Ngũ muội mạnh hơn nhiều. Thẩm Túc khom lưng ôm nàng lên, Lưu Ngọc Khiết hoảng sợ, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo: "Ngươi làm gì vậy? ”

"Ta đối với tiểu hài tử không có hứng thú, đừng có hiểu lầm." Thẩm Túc ôm lấy nàng, tiếp tục đi lại trong rừng.

Con ngươi Lưu Ngọc Khiết chậm rãi đảo quanh một vòng. Dựa vào cái gì phải tự mình chủ động phản đối cuộc hôn sự này?