Chương 11.1: Tìm cách chối hôn (1)

Con ngươi Lưu Ngọc Khiết chậm rãi đảo quanh một vòng. Dựa vào cái gì phải tự mình chủ động phản đối cuộc hôn sự này? Cho dù là đánh vào mặt Khương thị, ít nhiều thì cũng làm hỏng thanh danh của mình. Việc này nên để Thẩm Túc làm, làm cho Thẩm gia đau đầu, mà nàng, chỉ cần ngồi hưởng thụ thành quả là được, nhưng phải tìm một thời cơ thích hợp để xúi giục, nhỡ đâu Thẩm Túc cảm thấy gϊếŧ người diệt khẩu thuận tiện hơn thì nàng đúng là lấy đá đập chân mình.

Hai người ở bên dòng suối làm sạch một chút vết bùn trên người, không nghĩ tới Thẩm Túc còn biết có quả mâm xôi, Lưu Ngọc Khiết đang đói khát cũng đi theo hái.

Quả mâm xôi có gai, không cẩn thận sẽ đâm vào tay, không nghĩ tới con gái của Lưu Lộ Xuyên còn biết thứ này, Thẩm Túc có hứng thú đánh giá tiểu nha đầu chỉ cao đến ngực mình, nàng hái rất cẩn thận, từng quả từng quả một, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vậy mà có bốn núm thịt, thỉnh thoảng lại bị đâm một cái, cũng không biết có đau hay không, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, đại khái là không sao cả.

"Ngon phải không?" Thẩm Túc thấy nàng đáng yêu liền cố ý trêu chọc một câu: "Gọi ta một tiếng hảo ca ca, ta sẽ giúp ngươi hái. ”

Mei: dị mà ngày xưa còn bày đặt chê mập =)) dự đoán sẽ là một cặp oan gia à nhen.

Lưu Ngọc Khiết lại phảng phất như bị sét đánh trúng, huyết sắc trên mặt nàng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bị rút đi, thân thể nho nhỏ cơ hồ không thể khống chế, ngay cả hàm răng cũng "lộp bộp" va vào nhau.

"Gọi ta một tiếng hảo ca ca, ta liền buông tha cho ngươi" những lời này cơ hồ đã trở thành lời mở đầu của mỗi cơn ác mộng, nàng mở to hai mắt, giống như một con dã thú bất lực, cố gắng đẩy ra nhưng lại càng bị kẹt chặt vào, những nụ hôn hít thở không thông, nụ hôn kịch liệt, còn có sự xấu hổ vô tận...

“Ngươi làm sao vậy?” Hai tay Thẩm Túc nắm lấy cánh tay nàng, lạnh như băng, sự run rẩy chân thật kia không ngừng từ lòng bàn tay truyền vào trong lòng hắn không khỏi khiến hắn cảm thấy sợ hãi, cho đến khi đôi mắt ướt sũng của cô bịt kín một tầng lệ quang.

"Ngươi, ngươi khóc cái gì?" Thẩm Túc không hiểu ra sao: "Không gọi thì không gọi, cho ngươi, đều cho ngươi, được chưa. "Thanh âm của hắn không khỏi nhu hòa, buông tay ra, trái cây đỏ thắm rơi xuống lòng bàn tay nhỏ bé trắng như ngọc của cô gái, cực kỳ đẹp mắt.