Chương 1.3: Gặp tai ương (3)

Về sau, phụ thân nàng lâm bệnh chết trên đường lưu đày, kế mẫu treo cổ tự vẫn trong Phật đường, năm sau tỷ tỷ cũng vì khó sinh mà qua đời. Ngôi nhà nhỏ Lưu thị cũng chỉ còn mình nàng sống chật vật.

Mất đi gia tộc làm chỗ dựa, mẹ chồng nàng cuối cùng cũng bộc phát, cơ hồ mỗi ngày đều đặt ra quy củ, đồng thời dùng một số thủ đoạn vô hình mài dũa nàng. Thậm chí ngay cả cái cớ “câu dẫn Thẩm Túc” cũng có thể nghĩ ra. Lưu Ngọc Khiết chịu oan khuất mà không thể khiếu nại, ai mà chẳng biết Thẩm Túc thấy nàng hận không thể đâm hai mắt mình. Câu dẫn hắn ta? Ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, nàng lấy đâu ra dũng khí cùng tự tin?

Mẹ chồng không chịu buông tha cho nàng, còn dùng gia pháp nháo một phen, Thẩm Túc sau khi biết tin chạy tới, Lưu Ngọc Khiết vừa tức giận vừa tủi nhục muốn chết.

Đường đường là thiên kim quốc công phủ, lại lưu lạc đến tình cảnh như vậy. Trước mặt ma ma, nàng đang nằm trên chiếc ghế lò xo thắt nút lớn năm đoá hoa, váy quấn quanh eo, chiếc quần mỏng đã bạc màu một nửa, da thịt phủ đầy vết máu dưới ánh mặt trời chói mắt đến kinh người.

Lâm ma ma quỳ gối dưới chân Thẩm Túc, “Tam gia, cứu nãi nãi đi, cầu xin ngài cứu nãi nãi đi.” Có lẽ đã bị lòng trung thành của Lâm ma ma làm cho cảm động, Thẩm Túc thật sự ra tay cứu nàng.

Lưu Ngọc Khiết sợ hãi co rúm trong lòng Lâm ma ma, đầu óc trống rỗng.

Thẩm Túc đè nén lửa giận tranh cãi cùng Khương Thị trong phòng, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm nàng ngày càng đáng sợ, bất quá bị hắn chán ghét không phải ngày một ngày hai, Lưu Ngọc Khiết cũng đã quen, nhưng cũng lặng lẽ trốn đi không cho hắn cơ hội giận chó đánh mèo.

Ngẫu nhiên khi không thể tránh khỏi, nàng sẽ thu mình vào một góc đợi hắn đi xa mới dám ra ngoài, sợ làm ô uế mắt hắn.

Về sau, các di nương thay đổi biện pháp cướp của hồi môn của nàng, rồi lại khóc sướt mướt đem vàng bạc trang sức trả lại, trước khi đi còn cùng nhau mắng nàng “Vô sỉ, thối nát, kiện cáo trước mặt nam nhân”.

Hoá ra không biết ai để lộ tin tức, chuyện các di nương cướp đồ cưới của Lưu Ngọc Khiết truyền vào tai Thẩm Túc. Thẩm Túc rất tức giận, những việc không có tôn ti, rối loạn cương thường như vậy truyền ra ngoài chỉ làm bôi nhọ Uy Ninh Hầu phủ. Cho nên các di nương không thể thiếu được bị giáo huấn, hôm đó liền phải hoàn trả những thứ đã đoạt được.

Mei: truyện này ngọt, tin tui đi, về sau sẽ ngọt ~~