Chương 1.2: Gặp tai ương (2)

Không bao lâu sau tổ phụ nàng qua đời, phụ thân nàng bị đày đi Câu Lan vì vụ án tham nhũng đường thuỷ Vĩnh Châu. Lưu Ngọc Khiết không còn ai nương tựa, đành phải đợi Thẩm Túc trên con đường duy nhất đến Thính Tùng Uyển. Dựa vào quyền thế của Uy Ninh Hầu Phủ không phải không có khả năng đổi đi nơi lưu đày phạm nhân. Dù sao Câu Lan lạnh giá như vậy, nói không chừng người chưa tới, mạng liền mất trước. Người duy nhất nàng có thể trông cậy vào chỉ có Thẩm Túc.

Ai ngờ lại gặp con người lai giả bất thiện* là Tiếu di nương.

*lai giả bất thiện: người bụng đầy ý xấu.

Tiếu di nương một lòng nhào vào người Lưu Ngọc Khiết, nàng không chút phản ứng, ả ta ngày càng khoa trương, tức giận véo nàng, Lưu Ngọc Khiết không muốn chịu thiệt thòi cũng véo lại, lần đầu tiên nàng biết véo người mà cũng có thể véo ngã người ta. Tiếu di nương nằm ở giữa đường khóc lê hoa đái vũ.

Thẩm Túc đi tới nhìn các nàng mặt không chút thay đổi.

“Cút!” Thẩm Túc quát.

Lưu Ngọc Khiết phản xạ có điều kiện định đi.

“Là ngươi, cút ra ngoài!” Thẩm Túc nói với Tiếu di nương.

A? Không phải ta sao! Lưu Ngọc Khiết nghi hoặc, thấy Tiếu di nương nước mắt giàn dụa chạy đi mới tin vài phần.

Nàng một lòng lo lắng cho phụ thân, lại nhớ tới lời cảnh cáo của Thẩm Túc nên không dám lại gần, lại sợ hắn đi liền vội đo khoảng cách rồi quỳ xuống giữa đường.

Nàng ngây thơ ôm mọi lỗi lầm về mình, cầu xin Thẩm Túc tha thứ cho Lưu gia.

“Đúng, thực xin lỗi”. Lưu Ngọc Khiết liều lĩnh thú nhận, “Là thϊếp không biết trời cao đất rộng muốn gả cho chàng, đều là lỗi của thϊếp, chàng hãy trách phạt thϊếp đi. Thϊếp thề từ đầu đến cuối phụ thân thϊếp vô tội.” Đông Thị gạt mọi người động tay động chân, lúc phát hiện thì đã không kịp rồi…

Thẩm Túc lại bất ngờ nhìn chằm chằm nàng.

Lưu Ngọc Khiết mở to hai mắt nhìn, ngữ khí có chút lấy lòng: “Thϊếp có tám mươi tám rương hồi môn, chàng giúp thϊếp thu thập, cứu cha thϊếp được không… Thϊếp tự thỉnh hạ đường, tuyệt đối không để ảnh hưởng thanh danh của chàng.”

Đáng tiếc hắn không thèm để ý của hồi môn của nàng, càng không vì việc nàng tự thỉnh hạ đường mà biểu hiện vui vẻ.

Còn nhớ ngày đó hắn mặc chiếc áo cổ tròn màu đỏ thẫm, làn da trắng như tuyết, đôi mắt như bị nước mùa thu gột rửa, Lưu Ngọc Khiết ngẩng đầu tha thiết nhìn hắn.

Nhưng mà nghe một câu nàng nói đã là kiên nhẫn lớn nhất của Thẩm Túc, về phần giúp nàng, đại khái là nàng suy nghĩ nhiều.