Chương 11.3: Tìm cách chối hôn (3)

Lưu Ngọc Khiết nét mặt ân cần nói: "Hôn nhân đại sự là lệnh của phụ mẫu, huống chi chúng ta còn là môn đăng hộ đối. Đến lúc đó ngươi cho dù không cam lòng cũng phải ở cùng một chỗ với ta. Vì vậy, ngươi nên xem xét kiến nghị của ta một cách cẩn thận. ”

Thẩm Túc cúi người cười nhìn nàng, đôi mắt như bầu trời mùa thu quang đãng: "Ít hù dọa ta, ta lại không làm gì ngươi. ”

Nếu hai nhà không có ý định làm thông gia, Lưu Ngọc Khiết đương nhiên sẽ không quan tâm ai được cứu trước, nhưng sự thật là Đông thị ở nhà bày mưu tính kế, một khi nắm lấy điểm lừa gạt, làm hỏng danh tiết của nàng...

"Ta không hù dọa ngươi." Lưu Ngọc Khiết ngước mắt lên.

Tầm mắt hai người không hề phòng bị giằng co với nhau, Thẩm Túc cho nàng một ánh mắt "tiếp tục nói".

"Có một chuyện ngươi có thể còn chưa biết, kế mẫu đón ta trở về Trường An, là bởi vì mẫu thân ngươi muốn ta gả cho ngươi. Bây giờ có lẽ đang ngồi ở tiền viện nhà ta nói chuyện phiếm..."

Được rồi, vấn đề khó khăn đã ném cho hắn ta, từ từ đau đầu đi.

Thẩm Túc bình tĩnh nhìn nàng, khóe mắt hắn hiện ra vài phần thờ ơ.

Thái độ này không giống như dự đoán, Lưu Ngọc Khiết âm thầm thất vọng.

"Thì ra là như thế..." Thẩm Túc gật gật đầu.

Cái gì mà hóa ra là như vậy? Lưu Ngọc Khiết âm u nhìn hắn.

Thẩm Túc chớp chớp mắt giảo hoạt: "Nghe có vẻ đáng sợ đấy. Nhưng mà..." Hắn dường như đang tự hỏi, Lưu Ngọc Khiết vểnh tai lên lắng nghe: "Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại thì... thú ngươi làm thê dường như cũng không có tổn thất gì. " Lấy ta làm thương* a, ngươi còn non lắm.

*thương: một loại vũ khí lạnh, dùng trên chiến trường thời xưa.

Biết được tin dữ có thể phải cưới nàng mà hắn còn bình tĩnh như thế. Lưu Ngọc Khiết một lần nữa nhìn thẳng vào cái người xa lạ mà lại quen thuộc này, hắn dường như có một đôi mắt vô hình, dễ dàng nhìn thấu nàng, trong mắt tràn ngập ý cười trêu chọc.

Lưu Ngọc Khiết khẽ cười, lại nghe thấy giọng nói vô cùng bình tĩnh của mình: "Nếu ngươi không phản đối…. vậy thì ta yên tâm rồi. ”

Nụ cười xấu xa trên mặt Thẩm Túc cứng đờ.

"Tổ phụ ngươi là Uy Ninh hầu, phụ thân chủ chưởng Thông Chính Ti, còn có hai ca ca tiền đồ như gấm, hơn nữa ngay cả ngươi cũng là huyền thoại đỗ đầu tam nguyên, tương lai ta muốn làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cũng không phải là việc khó gì… chỉ sợ ngươi chướng mắt ta thôi. ”

Vẻ mặt Thẩm Túc rạn nứt, ha, không phải nàng nói thật đấy chứ? "Bát tự vẫn còn chưa tính đến đi… ngươi cứ ở đó mà nằm mơ! ”