Chương 11.4: Tìm cách chối hôn (4)

"Nhưng mà ngươi đã ôm ta, sự tình đã như vậy..." Lưu Ngọc Khiết đỏ mặt, ánh mắt sáng lấp lánh hơi nước mờ mờ.

"Ôm ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao, giống như ôm một khúc gỗ thôi! " Vậy mà nàng lại có ý định này thật! Thẩm Túc không hiểu sao lại khẩn trương: "Ngươi cũng không phải loại người ta thích. Ta thích nữ nhân xinh đẹp, nói chung là xinh đẹp, nhưng phải là nữ nhân, có nói ngươi cũng không hiểu. "Ánh mắt hắn không khỏi lướt từ mắt trượt xuống môi nàng, rồi lại thu hồi như bị điện giật.

Mei: theo si nghĩ của mị là nói LNK vẫn là trẻ con =))

Cái này nàng thật đúng là không hiểu lắm.

Cái gì đẹp cái gì xấu? Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều khen nàng xinh đẹp, Thẩm Túc là người đầu tiên nói nàng xấu xí. Lúc đầu nàng cảm thấy ánh mắt Thẩm Túc có vấn đề, sau đó nhìn kỹ, hình như mình thật sự không dễ nhìn, mà Lục Nhiễm cùng Lục Y như vậy mới là mỹ nhân, ngay cả Tiếu di nương đáng ghét nhất cũng xinh đẹp như vậy.

Lưu Ngọc Khiết nhún nhún vai: "Vậy ngươi định làm sao bây giờ? ”

Nói đi cũng phải nói lại, vấn đề khó khăn lại trở về với hắn. Thẩm Túc hừ một tiếng.

"Phụ thân ta nói hôm nay hai nhà định ra ước định bằng miệng, đợi hai chúng ta gặp nhau rồi chính thức hạ sính."

"Thế này không phải đang gặp nhau sao." Thẩm Túc không yên lòng nói.

Hắn có lẽ cần một chút thời gian để đối mặt với thực tế phũ phàng. Lưu Ngọc Khiết không lãng phí cảm xúc nữa, yên lặng ngồi một bên bảo tồn thể lực.

Nghiêm túc mà nói thì Thẩm Túc không phải là người xấu, nhưng cũng không phải người tốt, hình dung chính xác hơn chỉ là đối với nàng không tốt mà thôi.

So với Khương thị tâm địa ác độc, Thẩm Túc đối với nàng không tốt thì không tính là cái gì!

Nàng khóc lóc chạy về nhà, lại bị tổ phụ mắng, bị Đông thị quát lớn, chỉ có phụ thân đau lòng nàng, phái người gọi Thẩm Túc hồi phủ nói chuyện, trước mặt hạ nhân Thẩm gia, đánh Thẩm Túc đến miệng mũi chảy máu, đây quả thực là lấy mạng Khương thị, con của bà ta, con ruột của bà ta nha, đánh con của bà ta chính là muốn mạng của bà ta, nhưng lại không nghĩ tới Lưu Ngọc Khiết cũng là con của Lưu Lộ Xuyên.

Đại khái là bị uy thế của phụ thân trấn trụ, trên đường trở về Thẩm Túc không nói một lời, ngược lại là nàng đứng ngồi không yên, lúc xuống xe chân đã mềm nhũn ngã vào trong ngực hắn, kỳ thật hắn có thể lui về phía sau hai bước nhìn nàng ngã xuống, hôm nay lại nhất định phải ôm nàng... chẳng lẽ là muốn dùng phương thức nào khác để trả thù? Nàng cảnh giác đẩy hắn ra.