Chương 12.1: Gϊếŧ hắn

Sau đó, vụ án tham ô xảy ra, phụ thân bị cách chức đày đi Câu Lan, mái hiên che gió che mưa của nàng sụp hơn phân nửa, Lưu Ngọc Khiết cảm thấy sợ hãi sâu sắc, Lâm ma ma khuyên nàng dựa vào Thẩm Túc, quả thật cũng chỉ có thể dựa vào Thẩm Túc. Nàng nơm nớp lo sợ đến gần hắn, tìm kiếm một chút bảo vệ.

Có điều muốn thì phải trả giá, muốn có sự bảo hộ của hắn cũng cần phải trả một cái giá, nàng không biết sợ hãi mơ hồ phối hợp, mờ mịt nhìn thân thể hoàn toàn khác nhau của hai người, ở trước vấn đề sinh tồn tàn khốc, chút ngượng ngùng của thiếu nữ căn bản không đáng nhắc tới, cho đến khi đau đớn vượt qua tưởng tượng, mới thất thanh khóc...

Nàng ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn về phía rừng xanh ở chân núi, là Trường An, Trường An bắt đầu lại từ đầu, những đêm tuyệt vọng cùng khó chịu kia... Đã qua đi, dũng khí lại một lần nữa bốc lên trong ngực.

Quay đầu lại nhìn, Thẩm Túc đang nhìn chằm chằm nàng ngẩn người. Vừa thấy ánh mắt Lưu Ngọc Khiết liếc về phía mình, Thẩm Túc vội vàng thu hồi tầm mắt, xấu hổ hắng giọng, nhíu mày hỏi nàng: "Ngươi chán ghét ta như vậy sao? ”

"Kết hôn, chính là kết giao cả hai họ. Nếu ngươi cứ giữ thái độ đùa giỡn đó, nhân duyên cũng sẽ trêu chọc ngươi.” Lưu Ngọc Khiết đối với quỷ thần tràn ngập kính sợ.

Nha đầu này, Thẩm Túc cười nhạo một tiếng, rõ ràng tuổi tác cùng Ngũ muội không sai biệt lắm, nhưng hắn thật sự không có cách nào coi nàng là tiểu hài tử, nào có tiểu hài tử ác độc lại u sầu như vậy? Ừm, u sầu, một đôi mắt sáng ngời lại u sầu như vậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cướp đi tất cả sự chú ý...

"Nói thẳng đi, có phải muốn ta giúp ngươi không?"

"Ta sẽ không cầu ngươi." Lưu Ngọc Khiết ngồi ngay trước người hắn.

Thẩm Túc gối hai tay dựa vào cây khô, không yên lòng nói: "Ta muốn ngủ. Ngươi qua bên kia ngồi hóng gió đi, đợi tâm trạng ca ca đây tốt rồi, nói không chừng sẽ giúp ngươi. ”

Hắn nghe thấy cô gái nhổ nước bọt, haha.

Thân thể nhiều chỗ bị thương cộng thêm mệt nhọc, sau khi chìm vào giấc ngủ, thật đúng là ngủ thϊếp đi. Thẩm Túc nhíu mày, hô hấp dài mà đều đều, nhìn qua cũng không giống người đại gian đại ác, Lưu Ngọc Khiết lặng lẽ thu hồi ánh mắt, không tính là người độc ác thì như thế nào, đây chính là khởi đầu khiến nàng vạn kiếp bất phục... Càng suy nghĩ lung tung, tâm ma liền đâm càng sâu, thanh âm không ngừng quanh quẩn bên tai nàng cũng càng rõ ràng: Gϊếŧ hắn, không có cơ hội nào tốt hơn hiện tại, hắn chết, nàng cũng không cần bị ép gả lần thứ hai.