Chương 13.2: Thẩm Túc đáng yêu

Hắn vớt nàng ra khỏi vũng bùn, dở khóc dở cười nhìn nàng, mặt mày đẹp như tranh vẽ.

Đi được hai bước hắn liền đem người cõng trên lưng, Thẩm Túc nói thầm một câu: "Ngươi mập quá..."

Nữ nhân nằm trên lưng hắn có lẽ không nghe thấy lời hắn nói. Thẩm Túc nghiêng đầu liếc mắt một cái, thấy nàng có chút buồn ngủ, mái tóc đen bóng được búi lên một cách tuỳ tiện, đầu nghiêng ngả về bốn phía nhưng nửa người trên lại cố chấp thẳng tắp bảo trì khoảng cách với hắn. Thẩm Túc "hừ" một tiếng, nửa người dưới đều kề sát vào hắn mà còn đi quan tâm đến nửa người trên, bất quá mông nàng còn rất mềm... Ôi, Thẩm Túc nhổ một ngụm nước miếng, hắn cũng không có sở thích đặc biệt kia, đối với tiểu nha đầu không có hứng thú.

Chẳng qua không nghĩ tới nàng lại bị thương nặng như vậy, chân phải sưng lên không có cách nào đi giày được.

Báo ứng!

Đáng đời!

Cho dù khinh thường như thế nhưng hắn lại ma xui quỷ khiến cõng cái đồ con ghẻ này, nhất định là kiếp trước đã nợ nàng nên hắn mới tiện* như vậy.

*tiện 贱: đê tiện, ti tiện, rẻ, hèn hạ, khinh bỉ, kinh rẻ (lời nói khiêm tốn). Ý nói Thẩm Túc tự khinh bỉ mình

Tính toán thời gian, chướng ngại vật dưới chân núi hẳn là đã xử lý xong, Thẩm Túc ngẩng đầu nhìn sắc trời, chậm rãi đi xuống chân núi, một tiếng mèo yếu ớt kêu như có như không truyền đến.

"Ngươi muốn làm gì?" Lưu Ngọc Khiết cảnh giác mở mắt ra.

"Ngươi nghe đi, tiếng mèo kêu."

“Mèo kêu thì liên quan gì tới chuyện của ngươi.” Lưu Ngọc Khiết không kiên nhẫn thúc giục hắn đi nhanh lên.

Thẩm Túc cũng không kiên nhẫn ném nàng xuống đất, không biết là do nàng có vận khí tốt hay hắn hạ thủ lưu tình, cơn đau như dự đoán không có xuất hiện, Lưu Ngọc Khiết kinh hồn bạt vía trừng mắt nhìn hành động thô lỗ của Thẩm Túc.

Thẩm Túc khom lưng chui vào một mảng lớn cỏ xoài mềm mại, lại mừng rỡ chui ra, cầm một cái ổ cỏ bằng hai bàn tay, bên trong có tròn ba con mèo con gầy trơ xương.

Nói là mèo, kỳ thật có hơi khác với những con mèo bình thường, nó có lỗ tai rất lớn, tựa như hồ ly, ánh mắt cũng sắc bén hơn mèo bình thường, nếu không phải nó kêu meo meo thì còn tưởng rằng là một tiểu hồ ly*.

*hồ ly: con cáo

"Đây là mèo Sơn Nhĩ, nếu nuôi dưỡng tốt có khi còn hung dữ hơn chó." Thẩm Túc nói.

"Để lại chỗ cũ đi, lỡ mèo mẹ trở về lại tìm không thấy..."

"Mèo mẹ chết rồi thì mèo con mới gầy như vậy. Có khi còn chưa cai sữa nữa, không biết có thể nuôi sống được hay không.” Thẩm Túc lẩm bẩm.