Chương 14.1: Ác mộng (1)

"Đa tạ."

"Hừ, ta đang tự giúp mình thôi, ngươi bớt tự đa tình đi."

"Ân. Bởi vì chỉ có ước định bằng miệng, ngươi trở về khuyên nhủ nương ngươi..."

"Không cần ngươi phải dạy ta."

Có kết quả như mong muốn, cho dù thái độ hắn có tồi tệ như nào cũng không quan trọng. Lưu Ngọc Khiết rũ mắt xuống, tư thế ngồi đoan chính, quy củ như một danh môn khuê tú*.

* danh môn khuê tú: tiểu thư xuất thân từ danh gia vọng tộc.

Về nhân mạch của Lưu phủ, Thẩm Túc cũng biết được một chút, vị Lưu nhị tiểu thư này khi còn nhỏ đã mồ côi mẫu thân, Lưu Lộ Xuyên cưng chiều nữ nhi như điên, vì nàng tìm một người mẹ kế vừa có thể chăm sóc dạy dỗ lại không áp đảo được ái nữ có thể coi như hao tổn tâm tư. Ngàn người mới chọn được một, tiểu Diêu thị đã được chọn, cũng chính là thứ muội của nguyên phối phu nhân. Cái gì thì cũng có lợi có hại, ở Lưu phủ tiểu đại phòng, Lưu nhị tiểu thư được vạn người yêu thích, nhưng nữ tử như vậy, một khi dấn thân vào trạch môn, gả cho người ta, nhất định sẽ chịu không hết tội, ăn không hết khổ, trừ phi gặp được một trượng phu chu đáo cùng với một người mẹ chồng bao dung rộng lượng.

Có điều, chuyện này cùng hắn có liên quan sao, không có! Thẩm Túc sắc mặt âm trầm, quay đầu rời đi.

Lưu Ngọc Khiết ngơ ngác nhìn con mèo Sơn Nhĩ đang hấp hối nằm bất động trên chiếc váy bông màu vàng nhạt bẩn thỉu của nàng, trước khi rời đi Thẩm Túc đã ném nó cho nàng.

Meo meo~

Thân thể màu xám tro, mũi màu hồng phấn, đôi mắt màu hổ phách, nó có bộ dáng thật đẹp, nào có xấu xí như Thẩm Túc nói! Lưu Ngọc Khiết nhìn con mèo Sơn Nhĩ, mèo Sơn Nhĩ cũng nhìn nàng, khẽ run rẩy, vừa sợ hãi vừa bướng bỉnh.

Cô gái khom lưng gấp một chiếc lá, trên chiếc lá có mấy giọt nước, nhẹ nhàng đưa cho mèo Sơn Nhĩ, đôi mắt to tròn của mèo Sơn Nhĩ như ngấn lệ, ương ngạnh quay mặt đi chỗ khác.

Thẩm Túc nằm sấp trên thân cây, không chớp mắt đánh giá cô gái phía xa.

Không cẩn thận ngủ thϊếp đi.

Pháo hoa rực rỡ, đèn l*иg màu đỏ rực của cung cấm kéo dài mấy dặm, nến đỏ chiếu rọi, chữ "囍" (Hỉ) dán khắp các cửa ra vào và cả trên cửa sổ khiến hắn mê mẩn, trên mặt đất phủ đầy gạo trắng cùng với phụ nhân đầy son phấn vui vẻ cất tiếng ca ngợi, bà khen một tiếng, liền có kim đồng ngọc nữ liên thanh phụ họa.

Hai họ liên hôn, một đường ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng đôi vừa lứa.