Chương 14.2: Ác mộng (2)

Hai họ liên hôn, một đường ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng đôi vừa lứa.

Hoa đào nở rộ, nghi gia nghi thất, con đàn cháu đống, hưng thịnh không suy.

Ước hẹn đầu bạc, thư hướng hồng tiêu, hồng diệp chi minh, tái minh uyên phổ.

Giọng hát của đứa trẻ vang vọng: Hồng diệp chi minh, tái minh uyên phổ.

*Mei: "Hồng Diệp Chi Minh" lấy từ câu chuyện giai nhân tài tử trong "Lưu Hồng Ký" truyền kỳ thời Tống. Nho sinh viết thơ tình trên lá đỏ mượn nước chảy mang đến cho người trong lòng. Một đoạn này cũng được lấy ra từ giấy chứng nhận kết hôn của người Trung Quốc.

Giải thích nghĩa: Hai gia đình có họ khác nhau, cùng nhau ký kết hôn ước, kết thành lương duyên. Kết hôn đúng lúc hoa đào nở rộ, dự đoán tương lai nhất định con cháu giống như dây của trái dưa kéo dài, con cháu đời đời hưng thịnh. Viết ước định từ khi còn trẻ tới khi đầu bạc lên giấy, ghi lại lương duyên trời ban giống như viết thơ tình lên lá đỏ.

Tiếng cười nói không ngừng, mấy nha hoàn nghịch ngợm rắc hạt sen, chà là, táo đỏ, đậu phộng ném vào trong phòng một lúc rồi cười hì hì chạy đi, hắn từng bước từng bước đi tới, vén khăn trùm đầu đỏ thẫm xuống, lộ ra khuôn mặt vô cùng diễm lệ của nàng, con ngươi sáng rời, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Thẩm Túc sợ tới mức lùi lại mấy bước, mắt nàng bỗng nhiên rưng rưng, xiêm y lộng lẫy như lửa phảng phất như mực khuếch tán trong nước, càng ngày càng nhạt, biến thành áo trắng như tuyết, chỉ có chiếc kéo nhỏ màu vàng ở nơi trái tim chói mắt, nở rộ trong máu tươi...

Khiết Nương!

Thẩm Túc từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, thở hồng hộc, đầu óc trống rỗng, cho dù như thế nào cũng không nhớ nổi bộ dáng của cô gái trong mộng, sau đó, Lỗ Đạt mang theo nhóm người đi đến càng ngày càng gần, hai chân hắn đạp một cái, thoải mái nhảy xuống thân cây nghênh đón.

******

Đại lão gia đại phòng của Uy Ninh Hầu phủ Thẩm Thông làm chính tam phẩm thông chính ti sứ, là đại cửu khanh chân chính, ba đứa con trai người nào cũng có tiền đồ, đáng tiếc Thẩm Túc thời vận không tốt, vừa thi Đình xong liền ngã bệnh, bỏ lỡ cuộc tuyển chọn của Hàn Lâm viện.

Không vào Hàn Lâm, cơ bản vô duyên với nội các. Khương thị khóc đến chết đi sống lại, Thẩm Thông ở trước mặt Thánh thượng cũng có chút mặt mày ủ rũ, nhưng cố gắng cười vui vẻ, đồng liêu tiến lên trấn an, hắn cũng ra vẻ nghiêm túc, nhưng không che được mất mát trong đáy mắt. Những người nhẹ giọng an ủi kia đợi hắn vừa rời đi liền bàn tán xôn xao, có người hả hê, có người thở dài, còn có người bàng quang, nhiều không kể xiết.