Chương 19.1

Tiểu Diêu thị nghe thấy thì trong lòng liền chột dạ. Đâu phải là do lão gia anh minh. Ban đầu vốn dĩ là do không nói muốn gả Nhiễm Nương cho Thẩm Túc, bà ta thề rằng phải tìm cho Nhiễm Nương một mối hôn sự tốt. Chỉ cần Lưu Lộ Xuyên có chút nghi kỵ, bà ta liền làm mình làm mẩy, chọc Lưu Lộ Xuyên tức đến nỗi buông tay không muốn quản. Ai ngờ quá bốc đồng như vậy, suýt chút nữa thì hại đến Nhiễm Nương rồi…

“Mẫu thân không cần lo lắng, phụ thân nhất định sẽ có cách, con tin phụ thân. Muốn trách thì trách Phương gia đó quá sảo quyệt.” Lưu Ngọc Khiết nói lời an ủi.

Tiểu Diêu Thị nghe vậy, khóe miệng co giật, tràn ngập chua xót. Bất luận là trách cứ ai thì bà ta cũng không thoát khỏi liên hệ. Bởi vì người vốn dĩ là do bà ta lựa chọn.

Chuyện này Lưu Ngọc Khiết hoàn toàn có thể ở sau lưng nói riêng với Lưu Lộ Xuyên, nhưng nàng không muốn để kế mẫu vốn hay nghĩ nhiều hiểu lầm. Người một nhà thì nên ngồi với nhau cùng thương lượng.

Lưu Lộ Xuyên cau mày: “Ta sẽ phái người đi điều tra, ăn cơm đi.”

Ông ấy nhìn bề ngoài thì có vẻ trấn tĩnh, nhưng thực ra bên trong đầy một bụng tức giận. Một khi điều tra ra sự thật, nhất định sẽ không để cho Phương gia được đẹp mặt. Bình tĩnh mà suy xét, Lưu Lộ Xuyên đối xử với Lưu Ngọc Nhiễm cũng không tồi, không khác biệt gì so với một người phụ thân bình thường. Ở phương diện vật chất, chỉ cần Lưu Ngọc Khiết có cái gì, liền cho Lưu Ngọc Nhiễm cái đó. Nhưng ông ấy đối với Lưu Ngọc Khiết dụng tâm, tỉ mỉ chu đáo. Điều này thực tình Lưu Ngọc Nhiễm chưa từng được hưởng thụ.

Lưu Ngọc Khiết mỗi bữa ăn đều phải húp một bát canh để làm ấm cổ họng, sau đó là một bát cơm to đầy tới ngọn. Gà bát bảo, chim bìm bịp tẩm ngũ vị, củ sen, tôm, rau,… nàng thích ăn món gì đều có.

Về phương diện ăn mặc, tiểu Diêu thị luôn quan tâm nàng hết sức, nhưng nàng ta không biết, đến cả bản thân Lưu Ngọc Khiết cũng không nhớ rõ cảm giác thèm ăn của mình bắt đầu giảm từ khi nào, có lẽ là từ cái nhăn mặt buồn rầu đầu tiên chăng.

Lượng thức ăn ít đi nên người cũng gầy đi không ít, đến Phù Nam mới thấy đỡ hơn. Sau đó…sau đó Hàn Kính Dĩ mua hơn chục đầu bếp đến từ Trường An, nếu nàng ta không ăn thì liền gϊếŧ chết đầu bếp đó.

Ăn nửa bát cơm, Lưu Ngọc Khiết liền bỏ bát đũa xuống, thói quen nhiều năm khiến nàng ăn đến đây liền không thể ăn nổi nữa. Tiêu Dao giật mình, khó hiểu nhìn nàng, không hợp khẩu vị sao?