Chương 19.2

Lưu Ngọc Khiết cũng biết hành động này khó hiểu, nên tùy tiện đưa ra một lý do, "Lúc trước con bị bệnh, hiện tại bệnh mới khỏi, đại phu dặn con không được ăn nhiều."

Hóa ra là như vậy. Lưu Lộ Xuyên lấy bát cơm vừa ăn dở của Lưu Ngọc Khiết và bắt đầu ăn. Lão thái gia trước khi phong tước, ông cùng mẫu thân Điền thị đã trải qua một đoạn thời gian dài cực khổ biết được sự quý giá của lương thực. Nhưng nếu bát cơm này là của tiểu Diêu thị hoặc là của Lưu Ngọc Nhiên ông chắc chắn sẽ không ăn, chỉ có đồ ăn thừa của Lưu Ngọc Khiết ông mới động vào.

Đôi mắt tiểu Diêu thị mờ đi, một ngụm chua sót nghẹn ở cổ họng.

Bởi vì ngày mai là ngày nghỉ, Lưu Lộ Xuyên có rất nhiều buổi xã giao, cần phải đi nghỉ sớm, nên không cho Lưu Ngọc Khiết cơ hội nói về chuyện của Thẩm Túc.

Tấm màn che mỏng nhẹ màu xanh ngọc trong phòng từ từ hạ xuống, tiểu Diêu thị giúp Lưu Lộ Xuyên tắm rửa và thay y phục, hai người lên giường nghỉ ngơi, nàng buồn bã với về chuyện của Lưu Ngọc Nhiễm.

Lưu Lộ Xuyên không cho là đúng: “ Dù sao cũng chưa có lễ vật đính hôn, theo luật pháp của triều đại này, hôn nhân không cố định, nam nữ tự do kết hôn, sau đó ta sẽ tìm một gia đình tốt hơn cho Nhiễm nương.”

Dù có tốt hơn nữa thì có tốt bằng Thẩm Túc không? Tiểu Diêu thị đau lòng.

Phu thê đã lâu không cùng phòng, Lưu Lộ Xuyên đang ở thời kỳ sung mãn, trong nhà không có thê thϊếp, duy nhất có thê thϊếp là tiểu Diêu thị, hiện tại đã lên làm chính thê. Ông thổi tắt đèn, đưa tay về phía tiểu Diêu thị.

Tiểu Diêu thị đỏ bừng mặt.

******

Lâm ma ma tìm một tiểu tử lanh lợi, biết nuôi chó nuôi mèo, đem về để đút cho mèo của Lưu Ngọc Khiết hai bữa sữa dê trộn với các loại thảo mộc, động vật bé nhỏ dường như hơi thở thoi thóp vậy mà vẫn có thể kiên cường sống tiếp.

Chú mèo này vừa hiền lành và sau khi lớn còn biết bảo vệ người. Người hầu còn đề nghị Lưu Ngọc Khiết nên tự đút cho nó ăn và mỗi ngày chơi với nó một lúc để gia tăng tình cảm.

Bởi vì là của Thẩm Túc tặng nên lúc đầu nàng cảm thấy rất khinh thường sau thì lại cảm thấy thật buồn cười, chú mèo này là sao đây? Nó mạnh mẽ như vậy, không có mèo mẹ, sống sót qua mưa to gió lớn lại gặp được nàng, chả lẽ không đáng để nàng đối xử với nó tốt sao?

Lưu Ngọc Khiết nhẹ nhàng đặt chiếc bát sứ trắng xuống, con mèo lập tức nghiêng người vươn chiếc lưỡi đỏ mọng ra để liếʍ sữa dê trong bát.