Chương 2: Gả cho Cung thân vương

Lưu Ngọc Khiết, người đã mất con, thoát chết trong gang tấc mệt mỏi dựa vào trong ngực Lâm ma ma.

Chu thị độc ác keo kiệt lại phá lệ sai người hầm canh gà bồi bổ thân thể cho nàng, có lẽ là muốn bán nàng với giá hời.

Một tháng sau, vào đúng sinh nhật lần thứ mười tám, nàng bị nhét vào một cỗ kiệu hoa.

Trưởng bối của gia tộc phớt lờ ân huệ khi phụ thân nàng còn quyền cao chức trọng, giống như vứt bỏ củ khoang lang nóng bỏng tay đẩy cho nàng thêm một mối hôn sự.

Gả nàng cho Phụ Nam Đạo Cung thân vương Hàn Kính Sơn làm vợ kế.

Đương nhiên nàng là một nữ nhân không có xuất thân, không có nhan sắc cũng chẳng có của cải gì, có thể có được một hôn sự như vậy, quả thực là phúc khí kiếp trước đã tu luyện được.

Cung thân vương, huynh đệ ruột thịt của hoàng đế, năm nay mới năm mươi tuổi, dưới gối có năm người con trai ba người con gái, hai thê tử trước đều là vì bệnh mà qua đời.

*Mei: quá trời dòi MỚI 50 tuổi, tác giả ghi vậy chứ mị cũng tưởng mị dịch sai ><

Lớn tuổi rồi, con cháu đầy đàn, nếm qua vô số mỹ tửu giai nhân, cái gì cũng không thiếu, chỉ trừ một người dịu dàng ân cần.

Lưu Ngọc Khiết mười tám tuổi, giống như liễu nhuỵ theo gió đùa nghịch ánh hoàng hôn, run rẩy ngồi trong ngôi nhà mới, nhìn nam nhân còn lớn hơn tuổi phụ thân mình.

Nàng nhỏ nhắn như vậy, gầy như một tờ giấy, khuôn mặt to bằng bàn tay, đôi mắt trông to hơn trước rất nhiều, ướŧ áŧ và đen kịt, như thể chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết.

“Không nghĩ tới nàng lại duyên dáng đến thế”. Cung thân vương cười nói.

Bị người ta hành hạ suốt mấy năm nay, Lưu Ngọc Khiết không thể ngờ rằng có người không những không chê nàng xấu xí mà còn khen nàng xinh đẹp.

Cung thân vương rất ôn nhu, không giống Thẩm Túc đùa bỡn nàng, cũng không bắt nàng viên phòng, thích cùng nàng nói chuyện phiếm, thậm chí còn sai người dọn một gian phòng để nàng đặt bài vị phụ mẫu, cho nàng một khoảng thời gian an ổn, hạnh phúc nhất kể từ khi rời khỏi nhà.

Trên gương mặt Lưu Ngọc Khiết dần dần có nụ cười trước kia, phảng phất như trở lại khoảng thời gian hạnh phúc của Nhị tiểu thư Quốc công phủ.

Hai năm sau, Cung thân vương qua đời.

Lưu Ngọc Khiết hai mươi tuổi lạnh đến cả người run rẩy, không ngừng siết chặt ống tay áo, trong khi bầu trời mùa hè bên ngoài cửa số nắng đến gay gắt.

Cho đến khi hắn ta bước vào.