Chương 3.1: Hàn Kính Dĩ (1)

Ấu đệ của Cung thân vương, Hàn Kính Dĩ.

Trong sân trong nội trạch, tiếng ve kêu buổi chiều, một ngoại nam xuất hiện tại nơi này, vả lại quan hệ giữa nam nhân này cùng nàng còn là thúc tẩu*, hơn nữa tuổi tác cũng chênh lệch không lớn, nhìn thế nào cũng thấy ý vị sâu sa.

*thúc tẩu: chị dâu và em chồng

Nam tử tay phải vuốt dây đeo quạt, ngoại hình đẹp đến mức không giống người thật, một thân áo trắng như tuyết, mái tóc đen búi một nửa bằng cây trâm ngọc bích.

Lưu Ngọc Khiết giống như nhìn thấy quỷ, “Nha” kêu thảm thiết một tiếng, liên tục gọi “Hàm Kiều”, “Hàm Lộ” ba lần liên tiếp.

Không có ai đáp lại.

Khoé miệng bên trái hắn giật giật, nở một nụ cười dài ái muội, mỗi bước hắn đi như giẫm lên đầu quả tim nàng, Lưu Ngọc Khiết lắc đầu, luống cuống tay chân xuống giường.

“Người đã đi rồi, tẩu tẩu nén bi thương”. Hàn Kính Dĩ cúi người, hai tay chống ở mép giường vây nàng ở giữa.

“Không, không…” Lưu Ngọc Khiết lên xuống không được, nghiêng người né tránh, đôi môi mềm mại không cẩn thận lướt qua khoé môi hắn, hắn rất hưởng thụ nhắm mắt lại.

Nước mắt tủi nhục loé lên trong hốc mắt, Lưu Ngọc Khiết dùng mu bàn tay lau miệng thật mạnh.

“Cái miệng nhỏ này sao lại lạnh như vậy, ta che cho nàng”. Hắn tốt bụng nói.

Lưu Ngọc Khiết kêu thảm một tiếng, lấy tay che mặt.

Nam nhân lấy tay nàng ra.

“Điện hạ, tha cho ta đi, cầu xin ngài tha cho ta…” Nàng kinh hãi dùng sức đè lên cánh tay hắn, chút khí lực này còn không bằng một con mèo con.

Hàn Kính Dĩ “chậc chậc” hai tiếng, “Gọi ta một tiếng hảo ca ca, ta liền tha cho nàng”.

Nàng run rẩy đến lợi hại.

“Ân” Ngữ điệu vang lên, Hàn Kính Dĩ khép hờ con ngươi lạnh như rắn độc.

Sắc mặt Lưu Ngọc Khiết tái nhợt, không phải là nàng không chịu gọi, mà là nàng biết sau khi gọi Hàn Kính Dĩ sẽ càng kích động hơn.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ thiêu đốt càng thêm chói mắt, một luồng gió mang theo hương vị mùa hè thổi tới. Nàng ngước mắt lên, trong mắt nàng là cánh đồng lúa mì phong thuỷ dưới Bích Lạc Trường An, một mảnh xanh mướt, lặng lẽ nở đầy hoa lúa mạch, đẹp như vậy nhưng lại quá ngắn ngủi, giống như cuộc sống lang thang cả đời của nàng.

“Tẩu tẩu, nàng không sao chứ?” Hàn Kính Dĩ đã nghiêng người bắt lấy ánh mắt né tránh của nàng.

Lưu Ngọc Khiết lắc đầu không ngừng.

“Có lạnh không?” Hàn Kính Dĩ vẻ mặt “khó hiểu” sờ sờ trán nàng, lại đưa tay vào vạt áo nàng, một lúc lâu sau mới lấy ra, rũ mắt chăm chú nhìn lòng bàn tay, sau đó lại ngước mắt lên nhìn nàng: “Lạnh như vậy, không thể giữ ấm được sao?” Nói xong hắn bắt đầu cởi dây áo.