Chương 3.2: Hàn Kính Dĩ (2)

Lưu Ngọc Khiết đẩy hắn ra, hoảng sợ trốn vào một góc, lưng dán chặt vào tường, hắn đi tới, giơ tay chống lên tường đem nàng vây lấy, “Suỵt”, hắn đưa ngón tay lên môi, “Nhắm mắt lại, chịu đựng rồi sẽ qua thôi”.

Nàng thống khổ nhắm mắt lại, nức nở nghẹn ngào trong cổ họng.

Nàng mơ hồ tỉnh lại thì đã là chạng vạng tối, nằm trên chiếc giường bừa bộn, cánh môi không ngừng run rẩy, lặp đi lặp lại phải sống, phải sống thì mới có thể gặp lại tổ mẫu cùng Cửu An.

Hàn Kính Dĩ đưa tay nâng cằm nàng, để nàng nhìn hắn: “Nàng thấy ta so sánh với Thẩm Túc thế nào?”

“Ngươi, còn, không, bằng, lợn, chó” Nàng cố gắng mở to mắt không để nước mắt rơi.

Hàn Kính Dĩ nói: “Thì ra Thẩm Túc là lợn chó”. Hắn búng tay một cái, ngoài cửa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.

Không, không thể cho người vào! Lưu Ngọc Khiết hoảng sợ, liều mạng mặc y phục, hắn có thể chà đạp lên tôn nghiêm của nàng, nhưng nàng không thể từ bỏ lên tôn nghiêm của mình. “Tiểu xấu xa, vừa rồi sao lại không có tinh thần như vậy.” Hàn Kính Dĩ tựa tiếu phi tiếu, lại bị động tác vén tóc của nàng hấp dẫn, ánh mắt ngưng đọng trong chốc lát.

Hai bà tử thô kệch thấp thỏm đi vào, đứng ở gian ngoài, khoé mắt liếc trộm, may mắn Vương phi đã ăn mặc chỉnh tề, lại liếc mắt nhìn Quận vương, lập tức sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, hận không thể mù con mắt. Hàn Kính Dĩ đã chậm rãi xuống giường.

Một nam tử ăn mặc rách rưới bị bà tử giẫm dưới chân, đầu bị đập bể, nửa khuôn mặt bê bết máu, khoé miệng cũng không ngừng trào ra ngoài, tựa hồ như bị nội thương nghiêm trọng.

“Cửu An! Lưu Ngọc Khiết gào lên, xông tới chỗ Hàn Kính Dĩ, bị hắn nắm cổ, quăng lên giường.

Hàn Kính Dĩ vừa mặc y phục vừa nói: “ Vương phi không tuân thủ nữ tắc, tư thông với Cửu An, nhân chứng vật chứng đều thu được”.

“Ngươi ngậm máu phun người!” Lưu Ngọc Khiết sắc mặt trắng bệch.

“Tẩu tẩu, dùng loạn côn đánh chết được không?” Hàn Kính Dĩ trưng cầu ý kiến.

“Ngươi mới là người đáng chết!”

“Tốt, Vương phi nói chặt tay chân cho chó ăn.”

“Không, đừng mà, Hàn Kính Dĩ, Hàn Kính Dĩ!” Nàng ôm chặt lấy chân hắn, không tiếng động khóc thút thít. Cửu An là cháu trai của Lâm ma ma, là người cuối cùng ở Phụ Nam Đạo đối tốt với nàng.

Hàn Kính Dĩ cười mà không đáp.

“Ta thừa nhận, ta thừa nhận còn không được sao, con dấu là ta trộm, ngươi gϊếŧ ta đi, cầu xin ngươi gϊếŧ ta, đừng làm liên luỵ đến người vô tội”. Nàng dập đầu trước hắn ta.