Chương 13: Tôi có kỹ xảo gϊếŧ người đặc biệt

Edit: Kidoisme

Nạn nhân đã bị thay quần áo?

Thân Khương nhanh chóng tiến lên quan sát thật lâu, chả thấy gì cả.

Lần này hung thủ rất cẩn thận, mới đầu Diệp Bạch Đinh cũng không nhận ra: “Sau khi chết cơ thể nạn nhân rất nặng, không thể phối hợp. Lúc hung thủ đổi quần áo rất dễ để lộ dấu vết, ví dụ như góc độ nút thắt, cách thắt đai lưng cùng với nếp quần áo vô thức xuất hiện khi chúng ta hoạt động… Hung thủ án này cực kỳ thông minh, thủ đoạn hoàn thiện rất tốt.”

“Nhưng?”

“Ngọc hoàn không đúng.” Diệp Bạch Đinh chỉ vào miếng ngọc bên hông người chết: “Anh nhìn dấu vết màu tím này thử, có phải nó đang thiếu đầu thiếu đuôi hay không? Dựa theo lẽ thường, dấu vết sẽ xuất hiện ở nơi nào?”

“Ở trên quần áo nạn nhân!”

“Nhưng hiện tại quần áo hắn không có, vì sao?”

Nắm tay Thân Khương cuộn thành quyền, đập vào lòng bàn tay: “Vì nó đã bị đổi!”

Diệp Bạch Đinh gật đầu, bày ra gương mặt “trẻ nhỏ dễ dạy”: “Nạn nhân không cẩn thận đυ.ng vào mứt dâu tằm, hoặc là hắn cảm thấy như vậy rất bẩn, không hợp phép nên nhân lúc trong nhà có khách vào thay quần áo, nếu vậy trang sức đi cùng cũng nên thay đổi mới hợp tình hợp lý. Hoặc là hắn cảm thấy mặc vầy chả sao, không phải vấn đề lớn nên tiếp tục chịu bẩn, không thay quần áo cũng chả thay trang sức đi kèm. Tôi nghĩ —”

“Quần áo nạn nhân tự thay đổi không sao, thế nhưng đổi ngược thành hung thủ thì lại khác, có khả năng hung thủ cảm thấy để vậy rất dễ bị lộ, không còn cách nào khác mới phải thay cho nạn nhân. Còn ngọc hoàn, hung thủ đang gϊếŧ người, thay quần áo đã quá đáng lắm rồi, hơi đâu chú ý đến trang sức đi kèm? Hơn nữa hiện trường vụ án là thư phòng, có lẽ thư phòng chỉ cất vài bộ quần áo thay thế chứ không có trang sức đi kèm.”

Vậy nên mới có sơ hở không hài hòa bày ra trước mắt.

Thân Khương há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy đầu mình bắt đầu to ra, lại là quần áo… Án tử của Lương Duy, án tử của Xương Hoằng Võ có duyên với quần áo vải vóc quá ha?

Đương nhiên Diệp Bạch Đinh biết hắn đang nghĩ gì: “Còn ngày tháng nữa, mười bảy tháng chín, một người chết rạng sáng, một người chết đêm khuya. Thân tổng kỳ, xem ra ngày này vượng anh đấy.”

“Vượng rắm!” Thân Khương chửi mẹ nó: “Trùng hợp như vậy, đừng nói nó liên quan đến nhau nhé?”

Diệp Bạch Đinh kéo vải che xác đắp lên người bạn nhân: “Chưa biết đâu được.”

Thân Khương không thỏa mãn lắm: “Ủa? Xong rồi? Sao cậu không phân tích một hai ba gì nữa?”

Diệp Bạch Đinh tức giận: “Tôi muốn cho anh biết người chết ăn gì, anh có cho tôi giải phẫu không? Cắt dạ dày hắn ra nhìn một chút là được!”

Thân Khương: “…Chuyện này, không được đâu. Chiếu Ngục không có quy định đó.”

Diệp Bạch Đinh hừ một tiếng, xoay người đi đến trước chậu nước rửa tay: “Thêm đi, đến xem hiện trường vụ án lấy khẩu cung, tôi muốn nhiều tin tức về người chết mới có thể phỏng đoán phương hướng.”

Việc này Thân Khương đã làm, không cần nhắc lại: “Đi luôn, giờ tôi ra ngoài, sẽ vẽ lại hiện trường, hỏi người có liên quan— ước gì cậu ra ngoài được, vừa hỏi vừa phỏng đoán luôn, tôi đỡ phải làm chân chạy vặt.”

Hắn vừa nói chuyện vừa vẫy tay gọi Ngưu Đại Dũng đến: “Đưa cậu ta về ngục, đợi tôi làm xong việc sẽ qua.”

Diệp Bạch Đinh không có ý kiến, gật đầu bừa.

Ngưu Đại Dũng càng nghe lời hơn: “Vâng ạ!”

Hai người đi lướt qua đài đựng thi, hướng về phía lao ngục u ám. Còn chưa đi được vài bước đã đυ.ng phải tay cai ngục răng vàng khè đang áp giải phạm nhân, vừa nhìn thấy họ đã âm dương quái khí: “Chao ôi, đây không phải Diệp kiều thiếu gia sao? Chưa chết à?”

Diệp Bạch Đinh liếc mắt: “Tôi đây bất tài, sống không tệ lắm.”

Cai ngục răng vàng phỉ nhổ: “Có người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho mày tham ra án tử chả khác nào để mày chết mất xác. Dám ló đầu ra tranh công, chỉ bằng mày?”

Diệp Bạch Đinh: “Một khi đã vậy, tại sao còn phải vội vàng chế giễu?”

Cai ngục răng vàng nhìn trái nhìn phải sau đó tiến lên một bước, hạ giọng: “Đừng tưởng mấy ý nghĩ hẹp hòi của mày lừa được người ta, họ Thân ngu như con bò, dễ dàng để mày tính kế, nhưng nếu mày dám lết lên đầu cấp trên, tưởng đơn giản hay sao?”

Diệp Bạch Đinh lập tức hiểu ra, đây là người nhà Bố Tùng Lương… Đôi mắt sớm đã thích ứng với bóng tối, y cũng không tốn sức nhìn ra xa, Bố Tùng Lương đang đứng sau quan sát.

Người này có sự tự ti và kiêu ngạo khó hiểu, xem thường nghề ngỗ tác, đến cả nghiệm xác cũng chả muốn làm nhưng lại cho mình là giỏi nhất, coi thường đồng nghiệp, tự cao tự đại, khinh thường không muốn nói chuyện với phạm nhân.

Y “ồ” một tiếng: “Mày có thể kiến nghị chủ nhân nhà mày giỏi lên, cố gắng chắn ngang con đường Diệp mỗ đang hướng đến.”

Đừng nói Bố Tùng Lương, lời này cũng đủ khiến cai ngục răng vàng nổi giận: “Mày tưởng ai làm ngỗ tác cũng được?”

Khóe môi Diệp Bạch Đinh nhếch lên đầy châm chọc: “Dù sao cái người đến thi thể cũng chả dám chạm tay vào, sợ bẩn, khẳng định không làm được.”

Cai ngục răng vàng cực kỳ phẫn nộ, trực tiếp bán luôn ông chủ: “Mày dám coi thường Bố tiên sinh? Biết chọc giận ngài sẽ rước hậu quả gì không?”

Biểu cảm Diệp Bạch Đinh vẫn nhàn nhạt: “Nơi này là Chiếu Ngục, Cẩm Y Vệ muốn gϊếŧ phạm nhân cũng cần phải có công văn rõ ràng, thủ đoạn hợp lý, để các bộ phận khác nhúng tay vào lấy mạng tao, mày đoán — sẽ chỉ có Thân tổng kỳ đến hỏi tội?”

Nhìn thấy gót giày đằng sau lao ngục chuyển động, lông mày Diệp Bạch Đinh hơi nhếch: “Ồ, mày có thể cho người khác đến gϊếŧ tao, nhưng cũng phải xem tên kia có bản lĩnh này hay không đã.”

Cai ngục răng vàng cười lạnh: “Không biết trời cao đất dày, lớn giọng quá ha.”

Diệp Bạch Đinh thấy biểu cảm đối phương thay đổi, quái dị, ác độc mang theo chút đắc ý…

Sau đó, y hiểu ngay.

Chưởng mang theo gió ập đến, sát ý đánh úp từ phía sau cai ngục, đây là chiêu chết!

“Ha ha ha, thỏ con, gia bảo mày cùng gia ngủ một đêm, gia có thể bảo vệ mày, ai kêu mày hư, không nghe lời tao cơ…”

Quả nhiên là thằng mặt sẹo trong nhà giam hôm nọ!

“Thiếu gia cẩn thận…”

Ngưu Đại Dũng nhận lệnh đại ca bảo vệ kiều thiếu gia, bị người khác chặn đường hắn phải ra mặt, đều là người làm việc, mày giỏi tao còn giỏi hơn mày, ngại cái mồm kiều thiếu gia quá độc nên hắn không có không gian thể hiện, giờ nguy hiểm đến rồi, đương nhiên hắn sẽ không nhường ai hết!

Đáng tiếc tay còn chưa chưởng lên, Ngưu Đại Dũng đã bị kiều thiếu gia dùng chân đã sang bên cạnh, người dính chặt lên tường: “…Ủa?”

Diệp Bạch Đinh vừa nhìn thấy tay mặt sẹo đã biết đúng rồi, đôi mắt gã âm độc, góc độ phát ra từ chỗ tối, để Ngưu Đại Dũng không nhìn rõ tiếp chiêu chắc chắn sẽ bị thương, thôi thì để kệ y đến.

Y nhìn bàn tay to của gã mặt sẹo duỗi ra, cũng không tránh để đối phương tóm lấy cổ tay mình, nương theo lực độ, khuỷu tay nhanh chóng tung ra hai chiêu liên tiếp.

Huyệt thần khuyết ở gần rốn —— huyệt thiên trung ở giữa ngực —— huyệt ách kỳ môn ở sau cổ!

Cuối cùng nghiêng người xoay vòng, tay áp thành chưởng vỗ mạnh, gã mặt sẹo ngã nhào xuống đất.

Mọi người ở hiện trường há miệng, lặng ngắt như tờ.

Cũng không biết kiều thiếu gia làm như thế nào, rõ ràng đã để gã mặt sẹo thành công đạt được mục đích túm vào trong ngực, chả hiểu sao duỗi tay hai lần, bàn tay thành dao chém sau cổ, gã mặt sẹo đã ngã xuống đất không dậy nổi?

Mãi không nhúc nhích… chả lẽ gã chết rồi?

Diệp Bạch Đinh đứng yên tại chỗ, nhíu mày phủi tay áo đối phương vừa chạm qua.

Huyệt thần khuyết nằm ở gần rốn, tấn công mạnh vào hệ thần kinh, thân thể con người lập tức mất đi sự nhạy bén. Huyệt thiên trung gần ngực, đánh vào khí tràng sẽ bị tản ra, tâm hoảng ý loạn, trí óc đình trệ. Huyệt ách kỳ môn sau cổ liên quan trực tiếp đến trung tâm tủy sống, trúng chiêu là hoa mắt váng đầu, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

Pháp y là nghề nguy hiểm, không có bản lĩnh thì sao bảo vệ an toàn bản thân được?

Gã mặt sẹo kia nên cảm ơn y, nếu nhát chém vừa rồi Diệp Bạch Đinh chém thẳng vào huyệt cưu vĩ thì tim gã đã bị chấn động, dừng lại mà chết.

“Người chưa chết, nâng ra ngoài đi.”

Tầm mắt Diệp Bạch Đinh nhàn nhạt lướt quanh bốn phía, dừng trên người ăn mặc khác thường đang đứng xem ——

Y nhận ra bộ chế phục này, là người bên phòng Hình: “Cách ngâm roi da vào nước muối tuy đau nhưng không phải không chịu được, bằng không anh thử dùng huyệt vị xem. Huyệt vị trên cơ thể người tinh diệu, phối hợp với nhau rất khác biệt, hiệu quả rất đáng coi trọng.”

Mọi người đồng thời lùi bước, đệt mẹ, đây là yêu quái phương nào? Kiều thiếu gia? Kiều gì mà kiều? Nhà ai nuôi được kiều thiếu gia như thế!

Diệp Bạch Đinh đá văng gã mặt sẹo, phất áo bỏ đi không nhiễm bụi trần về phía nhà giam của mình.

Chỉ là tư thế đi đường này…cũng không phải bất lịch sự gì, mà là đi một bước run ba bước, còn phải vừa chống tay vừa đỡ tường, hệt như thư sinh bị hồ yêu hút hết linh khí, mềm dẻo như cành liễu khô gió thổi sẽ bay, khiến người khác lo lắng muốn chạy đến đỡ.

Cơ mà chả ai dám.

Đùa, cái dáng lúc không đánh nhau của kiều thiếu gia khéo giả vờ đấy! Sói con không khoác da thỏ mềm thì sao có thể dụ nổi con mồi? Hay thôi… nhỡ bị y nhai hết cả xương thì phải làm sao?

Ngưu Đại Dũng gánh trách nhiệm hộ tống kiều thiếu gia: Đù má?

Lúc hắn bị đá đã không đứng nổi, đâm sầm mặt vào tường, hoa mắt chóng mặt, tự hỏi hình như hắn được phái đến chăm nom kiều thiếu gia chứ không phải kiều thiếu gia chăm nom hắn đúng không?

Ông trời ơi…Đại ca anh leo lên người vĩ nhân nào vậy! Mặt đẹp, đánh nhau tốt, đầu óc tuyệt vời, không đòi hỏi cao, thích húp cháo loãng với một thùng nước nóng!

Con đường làm quan của anh đã được viết sẵn ra đấy rồi, còn sợ gì mà không tiến lên!!!

Ngưu Đại Dũng lập tức đứng thẳng, ngẩng cao đầu rêu rao bước: “Nhìn gì mà nhìn, tản hết đi cho bố! Thằng nằm đất chưa chết đâu, gọi người đến dọn đi, nằm đây ngứa hết cả mắt mũi!”