Chương 48: Ngoại truyện 7: Thanh mai trúc mã 7

"Lời hứa thời niên thiếu"

Lâm Dữ An thổ lộ, nói thật, Cố Miểu Miểu căn bản không nghĩ đến, cô chỉ cho rằng vài lần anh muốn nói lại thôi là muốn nói chuyện khác.

Lại không nghĩ tới sẽ thổ lộ với cô.

Cô trợn tròn mắt, ngây ngẩn cả người, không dám tin nghiêng người nhìn anh, "Cái gì...... anh nói cái gì?"

Cô cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Lâm Dữ An sau khi thổ lộ, sự hoảng loạn và trống rỗng trong lòng đã vơi đi một ít, rốt cuộc cũng nói ra, mặc kệ cô có hiểu lầm hay không, mặc kệ cuối cùng kết quả là gì, anh tin mình đều có thể tiếp nhận.

Nghĩ đến đây, anh cũng nghiêng người, đối diện với cô gái, ánh mắt không tự chủ được nhu hòa ấm áp, lại lần nữa trịnh trọng thổ lộ: "Miểu Miểu, anh thích em, không phải anh trai đối với em gái, mà là đàn ông đối với phụ nữ."

Cố Miểu Miểu từng chút mở to hai mắt, trong đầu oanh một tiếng giống như pháo hoa nổ tung, thích...... loại thích đàn ông đối với phụ nữ?

Vậy chẳng phải là...... giống cô sao?

An ca ca thế nhưng vẫn luôn yêu thầm đối phương giống mình sao?

Cố Miểu Miểu choáng váng, chân cũng mềm như bông, giống như đạp lên đám mây, cả người đều phiêu.

Vậy quá khứ bọn họ xa cách tính là gì! Rõ ràng là thích nhau, còn rối rắm lâu như vậy! Làm hại cô trộm đau lòng rất nhiều lần!

"Miểu Miểu...... em......" Lâm Dữ An thấy Miểu Miểu đã lâu cũng chưa đáp lại, nhất thời khẩn trương đến nỗi tim vọt tới cổ họng, nặng nề nuốt nước miếng, vô cùng thấp thỏm phát ra âm thanh, "Em...... Có phải không thể tiếp nhận, cái kia, nếu em không thể tiếp nhận, thì...... Coi như hôm nay anh chưa nói gì đi."

Lâm Dữ An cho rằng mình hiểu lầm ý của Cố Miểu Miểu truyền đạt trước đó, trái tim anh buồn đau dữ dội, cả người tựa bóng cao su hết hơi, bả vai và đầu đều gục xuống, giống một một chú chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ.

Cổ họng nghẹn ngào khó khăn, "Anh đi trước."

Anh xoay người muốn đi ra ngõ nhỏ, hiện tại không biết nên đối mặt với Cố Miểu Miểu như thế nào, anh muốn một mình yên tĩnh một chút.

Thổ lộ tức thất tình, điều này không phải là một trong những kết quả anh đã sớm nghĩ tới sao, anh không nên đau lòng mất mát như vậy, rất bình thường không phải sao?

Ừm, rất bình thường, rất bình thường......

Không ngừng an ủi chính mình, Lâm Dữ An bước chân nặng nề cọ qua bả vai Cố Miểu Miểu, trong khoảnh khắc đó, hai cánh môi ấm áp chạm vào má anh.

Lâm Dữ An toàn thân cứng đờ, đồng tử chợt co rút lại.

Nhưng chờ khi anh hoàn hồn, cô gái gây ra cơn sóng lớn đã chạy ra khỏi ngõ nhỏ, cũng không quay đầu lại, chạy vô cùng nhanh.

Thật lâu thật lâu sau, dường như qua một thế kỷ.

Lâm Dữ An khẽ cười.

-

Cố Miểu Miểu trở lại chỗ cô bạn Trần Linh, bị cô bạn cằn nhằn một trận, "Sao cậu đi lâu như vậy, tớ thiếu chút nữa gọi điện thoại cho cậu rồi đấy, còn tưởng rằng cậu bị bắt cóc, Miểu Miểu, sao mặt cậu hồng vậy, cậu bị cảm sao?"

Cố Miểu Miểu ngăn cô bạn duỗi tay muốn sờ mặt cô, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối: "Cái kia, tớ không sao, vừa mới chạy nên có chút nóng."

Nói xong, cô ngồi xuống, để trà sữa lên trên bàn, thất thần nhìn chằm chằm nơi nào đó phát ngốc.

Trần Linh thấy cô như vậy, duỗi tay vẫy vẫy trước mặt cô: "Miểu Miểu, cậu thành thật nói cho tớ biết, cậu làm sao vậy, tớ cảm giác linh hồn cậu bay đi rồi, cậu sao thế? Cậu đừng làm tớ sợ."

"Thật...... Thật sự không có chuyện gì đâu, chỉ là...... chỉ là......" Cố Miểu Miểu căn bản không biết nên nói với cô bạn như thế nào, quá xấu hổ, cô vừa rồi vậy mà lá gan lớn hôn Lâm Dữ An, như này muốn cô buổi chiều tiếp tục đi học thế nào, hai người lại ngồi cùng bàn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

Không mặt mũi gặp ai nữa, cô thật sự không còn mặt mũi gặp ai.

Cố Miểu Miểu lấy tay che mặt, nằm bò lên bàn, "Linh Linh, buổi chiều tớ không muốn đi học."

"A?" Trần Linh kinh ngạc, tức khắc nghiêm mặt nói: "Xem đi, tớ biết ngay cậu có chuyện, rốt cuộc cậu làm sao vậy, mau nói cho tớ biết, có phải vừa mới gặp được Lâm Dữ An không, hai người lại cãi nhau? Cho nên cậu không muốn nhìn thấy cậu ấy?"

Tuy rằng cô bạn không đoán đúng hết, nhưng vẫn đúng một chút, cô thật sự không muốn nhìn thấy Lâm Dữ An.

Cô cần một chút thời gian để hoãn lại những thay đổi trong mối quan hệ của hai người.

Cô cảm thấy mình và Lâm Dữ An hiện tại hẳn là theo lý thuyết, tính là ở bên nhau rồi đi?

Anh thổ lộ, mình hôn anh đáp lại, ý này chính là hẹn hò đi?



Má ơi, sao lại trở nên nhanh như vậy.

"Không có cãi nhau, chỉ là tớ muốn xin nghỉ, cái kia, Linh Linh, cậu đừng đoán mò, lát nữa tự cậu về trường nhé, tớ sẽ không về." Cố Miểu Miểu hạ quyết tâm muốn trốn tránh một buổi chiều.

Cô gọi điện thoại cho mẹ, làm bộ đau bụng, bảo mẹ giúp mình xin nghỉ.

Sau đó cô gọi taxi đến bờ biển, thời điểm có tâm sự cần phát tiết, cô thích nhất đến đó, ngồi ở trên bờ hóng gió biển, sẽ khiến cô đặc biệt bình tĩnh.

Lâm Dữ An vẫn là lúc học tiết thứ nhất mới biết được Cố Miểu Miểu xin nghỉ, anh đối với việc này vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười, trước đó lớn mật như vậy, hiện tại biết xấu hổ rồi?

Cố Tư Ngôn chưa biết Lâm Dữ An đã nói chuyện với em gái mình, anh lo lắng em gái gặp chuyện, hiếm khi ở trong giờ học dùng điện thoại nhắn tin hỏi Lâm Dữ An: 【 Em gái em sao vậy? 】

Lâm Dữ An: 【 Không sao, chắc là xấu hổ. 】

【 Xấu hổ? 】 Cố Tư Ngôn nghi hoặc cách người này dùng từ, sau khi suy nghĩ một lát, anh thông minh nghi ngờ nói: 【 Hai người......? 】

Lâm Dữ An đương nhiên sẽ không giấu anh, bọn họ anh em tốt nhất, 【 Em đã sớm biết mà, anh thích Miểu Miểu. 】

Sau khi nói chuyện, Lâm Dữ An ngược lại thấy rõ rất nhiều chuyện, Cố Tư Ngôn hẳn là đã sớm biết anh và Miểu Miểu thích nhau.

Quả nhiên đã nói chuyện.

Cố Tư Ngôn mỉm cười: 【 Rốt cuộc anh cũng nguyện ý nhìn thẳng vào lòng mình, xem ra em gái em cũng đã thổ lộ với anh? Vậy con bé chạy cái gì, đây lại không phải điều gì đáng xấu hổ. 】

【 Đôi khi em ấy xúc động, em biết đấy, sẽ tương đối kích động. 】 Lâm Dữ An bất đắc dĩ cười cười, 【Lát nữa sau khi tan học, anh đi tìm em ấy. 】

【 Được, miễn cho con bé chạy loạn xảy ra chuyện. 】 Cố Tư Ngôn vẫn lo lắng cho em gái, xong chuyện rồi, chạy cái gì mà chạy chứ.

Lâm Dữ An xin nghỉ ra khỏi trường, gọi điện thoại cho Cố Miểu Miểu nhưng cô không nghe, gửi tin nhắn cũng không chịu trả lời, lại không nói mình ở đâu, chỉ nói hiện tại cô đang rất tốt, anh không cần lo lắng.

Lâm Dữ An thở dài, đứng ở cổng trường suy nghĩ một chút Cố Miểu Miểu sẽ đi đâu, ngay sau đó gọi xe đi hướng bờ biển.

Tới nơi, anh trả tiền xong xuống xe, sau đó nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy Cố Miểu Miểu, anh ôn nhu cười.

Anh biết ngay cô sẽ đến nơi này.

Từng bước đến gần cô gái, cô đeo tai nghe, nhắm mắt, nghe không thấy cũng nhìn không ra bên ngoài, chỉ gối lên cánh tay, thỉnh thoảng ngây ngốc cười một chút.

Lâm Dữ An an tĩnh ngồi bên cạnh cô, muốn xem khi nào cô gái sẽ nhìn thấy mình.

Cố Miểu Miểu nghe xong một bài hát, đột nhiên muốn nghe lại lần nữa, liền mở mắt chuẩn bị cầm điện thoại thao tác một chút, kết quả trước mắt đột nhiên xuất hiện một người, vẫn là cái người cô đang trốn tránh, cô sợ tới mức kêu "A" một tiếng, cơ thể ngã ra phía sau.

"Cẩn thận." Lâm Dữ An tay nhanh mắt lẹ ôm lấy eo cô, không để cô ngã.

Cố Miểu Miểu theo bản năng bắt lấy cánh tay anh để giữ thăng bằng, kết quả tư thế này biến thành kiểu ngã 45 độ trong phim thần tượng.

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, cuống quít đẩy anh ra, lẩm bẩm nói: "Sao anh lại ở đây, sao anh tìm được em."

"Em thích tới chỗ nào, anh đều biết." Lâm Dữ An nghiêng đầu, cười rất ôn nhu: "Nhưng trước tiên anh nghĩ đến đây, ở đây thấy được em, anh cảm thấy rất vui, chúng ta vẫn luôn ăn ý như vậy."

Cố Miểu Miểu cắn môi, má ơi, sau khi nói chuyện, tim đập sao càng lúc càng nhanh, cũng không dám nhìn anh.

Đôi tay vòng lấy hai chân mình, Cố Miểu Miểu vẫn luôn cúi đầu: "Ồ."

Sau đó không nói nữa.

Lâm Dữ An biết cô xấu hổ, mỉm cười nhìn cô, cả hai trầm mặc giây lát, anh một tay chống ở trên mặt đất, từ từ tới gần cô, in lại một nụ hôn ở trên má cô, khi rời đi, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Trả lại em một cái, chúng ta hiện tại có tính là hẹn hò không?"

Cố Miểu Miểu bị hôn, nửa bên mặt đó nhanh chóng trở nên tê dại, cô ngây ngốc một lúc, rốt cuộc chịu quay đầu nhìn về phía Lâm Dữ An.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Miểu Miểu không biết vì sao, hốc mắt ửng đỏ.

Lâm Dữ An bị dọa, hoảng loạn nói: "Sao em lại khóc, anh...... anh...... xin lỗi, anh không nên hôn em mà không hỏi qua ý em, anh......"

Cố Miểu Miểu cười khúc khích.

Lâm Dữ An bị cô làm ngốc, không biết rốt cuộc cô cười là có ý gì.

Cố Miểu Miểu nhéo mặt anh, "Lâm Dữ An, hoá ra anh cũng có lúc lắp bắp, còn tưởng rằng anh vĩnh viễn sẽ thành thạo, lạnh nhạt như vậy nha."

"Anh không có." Anh trước nay ở trước mặt Cố Miểu Miểu sẽ không thành thạo, quá lạnh nhạt, Lâm Dữ An sờ mặt cô gái, lòng bàn tay cọ qua khóe mắt cô, có chút ướt, "Vì sao khóc?"

"Bởi vì cảm thấy trước kia mình thật ngốc, em vẫn luôn cho rằng mình yêu đơn phương anh, cho rằng anh vẫn luôn coi em là em gái, cho nên em vẫn luôn không dám thổ lộ với anh, chỉ có thể giấu kín phần tâm tư này, khi thì đối với anh xa cách, khi thì lại muốn tới gần anh, chua xót lâu như vậy, kết quả phát hiện căn bản không cần thiết, liền có chút ủy khuất." Cố Miểu Miểu càng nói giọng càng nghẹn ngào.



Lâm Dữ An đau lòng ôm cô vào trong lòng, dùng tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, "Thực xin lỗi, là anh không đủ dũng cảm, làm em chịu ủy khuất."

"Em cũng không đủ dũng cảm." Cố Miểu Miểu ôm đáp lại Lâm Dữ An, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trong lòng anh, "Dữ An, về sau chúng ta có tâm sự gì đều phải nói cho đối phương có được không? Không cần đoán lẫn nhau, em sợ em lại đoán sai."

Lâm Dữ An dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, nhất thời không trả lời.

Cố Miểu Miểu không nghe thấy giọng anh, đẩy anh ra, ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt anh giãy giụa hoảng hốt, quan tâm nói: "Dữ An, anh sao vậy? Cảnh cáo anh, không được gạt em, có chuyện gì nhất định phải nói ra, nếu không em không thông minh, không đoán ra được."

Lâm Dữ An ngẩn ngơ nhìn cô gái hồi lâu, rốt cuộc, anh chần chờ mở miệng: "Miểu Miểu, trước kia anh vẫn luôn không dám thổ lộ, kỳ thật là bởi vì gia đình của anh, tình huống nhà chúng ta em biết đấy, em...... ba mẹ em hẳn là chướng mắt anh làm con rể đi."

Nói đến đây, anh sợ mình nói sai, sửa lời: "Xem anh kìa, toàn nói cái gì đâu, chúng ta còn nhỏ, về sau không nhất định sẽ kết hôn, cái kia, em coi như anh chưa nói gì đi."

Anh tự giễu cười, ngẩng đầu nhìn về phía sóng biển lấp lánh nơi xa.

Anh vừa rồi nói lung tung gì chứ, sao lại nghĩ đến kết hôn.

Miểu Miểu còn nhỏ, khẳng định không nghĩ đến lần đầu yêu đương sẽ kết hôn, hơn nữa nào có ai nói lần đầu thì phải kết hôn.

"Lâm Dữ An, anh đang cầu hôn em sao?" Cố Miểu Miểu bỗng nhiên mở miệng, "Em đồng ý."

Cô duỗi tay trái hướng Lâm Dữ An, cười tủm tỉm nói: "Nhẫn đâu?"

Lâm Dữ An kinh ngạc nhìn cô, có chút không theo kịp tư duy của cô.

Cố Miểu Miểu ra vẻ tức giận dẩu miệng: "Sao, cầu hôn nhẫn cũng không có, nào có ai không có thành ý như vậy."

Cô nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh có một cây cỏ, trực tiếp ngắt, bện thành hai cái nhẫn, sau đó đeo lên ngón áp út Lâm Dữ An.

Đến phiên anh, cô đứa chiếc nhẫn còn lại cho anh, lại duỗi tay trái hướng anh: "Đến lượt anh."

Lâm Dữ An nhíu mày, trong lòng vừa ấm áp vừa đau lòng cho cô, "Miểu Miểu, em đừng như vậy......"

"Em làm sao, anh không muốn cưới em?" Đôi mắt Cố Miểu Miểu nhìn thẳng anh.

Lâm Dữ An buột miệng thốt ra: "Đương nhiên muốn, nhưng nhà anh......"

"Nhà anh nhà anh, nhà anh đâu có chuyện gì liên quan tới em?" Cố Miểu Miểu dỗi nói: "Em lại không phải gả cho ba mẹ anh, anh luôn nói về nhà anh làm gì? Cũng không nói chúng ta về sau khẳng định sẽ ở cùng họ, cho dù ở cùng nhau, anh cảm thấy nhà mẹ đẻ em cường thế như vậy, bọn họ dám khi dễ em sao? Hay là nói, anh cảm thấy nhà anh kém hơn nhà em, cho nên động đến lòng tự trọng của anh, không nghĩ cũng không dám cưới em?"

Lâm Dữ An giật mình.

Trước kia anh thật sự từng có loại suy nghĩ này, hoặc là nói, hiện tại cũng có.

Sở dĩ anh không thổ lộ, đơn giản là cảm thấy mình không xứng với Miểu Miểu, anh không biết mình có thể mang đến hạnh phúc cho cô không.

Cho nên chỉ có thể nhắc mình không đi trêu chọc cô.

"Hừ! Anh thật đúng là nghĩ như vậy!" Cố Miểu Miểu chán nản, dựng thẳng ngón trỏ chỉ vào anh: "Anh sẽ không nghĩ chờ về sau anh phát đạt, lúc đó mới nói đến chuyện theo đuổi em chứ?"

Lại đoán đúng rồi, Lâm Dữ An mím môi, không có lời gì để nói.

Anh đã sớm tính toán cho tương lai, anh sẽ không thừa kế công ty của ba mẹ, muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, phân rõ giới hạn với ba mẹ, đương nhiên, niệm tình sinh ra và nuôi nấng của bọn họ, về sau anh sẽ cho bọn họ tiền dưỡng lão, những thứ khác, bọn họ cái gì cũng đừng nghĩ.

Bởi vậy có thể nghĩ, về sau anh sẽ vất vả bận rộn cỡ nào, sao còn có thể yêu đương? Sao còn có thời gian chăm sóc tốt cho Miểu Miểu?

"Lâm Dữ An! Vậy nếu anh nghĩ kỹ rồi, hôm nay anh còn thổ lộ với em làm gì! Hiện tại anh có ý gì hả, muốn vứt bỏ em? Sau đó chờ anh phát đạt, lại trở về tìm em?" Cố Miểu Miểu tức giận đứng lên, nước mắt lưng tròng trừng Lâm Dữ An: "Anh nghe đây, nếu anh dám cẩu huyết không từ mà biệt, vì vứt bỏ em mà cố ý làm tổn thương em, em nói cho anh biết, em lập tức tìm người kết hôn! Chúng ta đời này cũng sẽ không có khả năng!"

"Không có, Miểu Miểu." Lâm Dữ An đứng lên theo, một tay ôm Cố Miểu Miểu vào lòng, "Nếu chúng ta ở bên nhau, anh sẽ không buông tay em, chỉ là anh muốn nói với em, anh về sau khả năng sẽ rất bận, anh sợ liên lụy em."

"Liên lụy cái gì chứ! Anh muốn làm gì, em bồi anh là được!" Cố Miểu Miểu nép vào trong lòng nam sinh, cong môi cười cười, rốt cuộc nghe được điều mình muốn nghe.

Hai người ôm một lúc, cô đẩy anh ra, đưa nhẫn cỏ trong tay cho anh, "Này, mau đeo cho em."

Lâm Dữ An cong mày, ừ một tiếng, sau đó nhận nhẫn, quỳ một gối xuống đất.

Cố Miểu Miểu khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hoảng loạn nhìn xung quanh, "Anh làm gì thế, làm như chính thức làm gì, hiện tại chúng ta chưa đủ tuổi, chưa kết hôn được!"

"Nghi thức vẫn phải có." Lâm Dữ An cười đeo nhẫn cho Cố Miểu Miểu, cuối cùng in lại một nụ hôn trên bàn tay cô, đón gió biển, đưa ra lời hứa, "Miểu Miểu, quãng đời còn lại anh sẽ cho em hạnh phúc, anh thề."

Cố Miểu Miểu run lên, hoảng hốt cúi đầu nhìn anh.

Lời hứa thời niên thiếu, trân quý mà thuần túy, may mắn tương lai bọn họ vẫn luôn nắm tay.