Chương 50: Ngoại truyện 9: Nam nữ chính thời không song song (1)

"Cô gái, tôi sẽ cho cô mỗi tháng 50 vạn, cô không cần lo tôi có về nhà hay không, không cần lo tôi ở bên ngoài làm chuyện gì."

"Ừm ừm ừm, tôi nguyện ý! Tôi vô cùng nguyện ý, hầu hạ tiểu tam ở cữ tôi cũng nguyện ý!"

Kiều Mộc hưng phấn gật đầu, nhìn ông chủ trước mặt đưa ra một tấm thẻ bạch kim, cô nuốt một ngụm nước miếng, đôi tay có chút run run nâng lên nhận lấy.

Lúc này, một tiếng gầm của con sư tử hà đông từ bầu trời truyền đến: "Kiều! Mộc! Sắp muộn giờ làm rồi, sao còn chưa dậy!"

Răng rắc ——

Bùm bùm ——

Khuôn mặt bá tổng trước mặt như tấm gương vỡ chia năm xẻ bảy, cảnh tượng trong mơ cũng lần lượt hóa thành bong bóng.

Kiều Mộc từ trong mơ tỉnh lại, thống khổ lấy hai chân đá văng chăn, ôm chăn, đầu như ổ gà ngồi dậy, oán giận nói: "Mẹ! Mẹ gọi con dậy có thể ôn nhu một chút không, mẹ biết vừa rồi con mơ cái gì không! Con mơ thấy có người lấy 50 vạn một tháng bao nuôi con! 50 vạn đó!"

"Bao nuôi, bao nuôi, con cả ngày chỉ biết bao nuôi." Mẹ Kiều thở phì phò đi đến bên cạnh con gái, tay chống nạnh dạy dỗ cô: "Con muốn nhanh giàu thì đi làm chăm chỉ cho mẹ, tiến bộ lên, mỗi ngày tan làm về, đừng ru rú ở trong nhà xem manga anime chơi game nữa, đọc nhiều sách vào, thi chứng chỉ kế toán, sớm ngày thăng chức đi!"

"Haiz, thăng chức cũng không nhanh giàu được, nhiều lắm thêm mấy ngàn tiền lương." Cá mặn Kiều Mộc từ nhỏ không có chí tiến thủ lắc đầu, ôm chăn, lại ảo tưởng nói: "So với dựa vào chính mình, còn không bằng đi mua một tấm vé số, đến lúc đó nếu con trúng 100 triệu, con sẽ mua một căn nhà lớn có phòng để quần áo cho mẹ, mua cho ba loại rượu trắng tốt nhất.

"Con đó, sớm hay muộn mẹ cũng bị con làm tức hoặc cười chết." Mẹ Kiều cạn lời lắc đầu.

Sao bà lại sinh ra một đứa con gái từ nhỏ không có lòng cầu tiến như vậy chứ, dù con bé mỗi ngày ảo tưởng đến tiền có chút hám lợi, nhưng kỳ thật không có, 2 ngàn tiền lương cũng có thể sống, ăn màn thầu ăn mì gói cũng có thể, không theo đuổi quần áo hàng hiệu, rất dễ nuôi.

Chính là không có lòng cầu tiến, nên chỉ thích nằm yên ở trong nhà.

Mẹ Kiều không còn gì để nói với con gái, bà hiện tại chỉ mong mỗi ngày con gái khỏe mạnh vui vẻ là được rồi, tiếp theo, mau chóng tìm bạn trai rồi kết hôn!

Nghĩ đến đây, mẹ Kiều nhìn con gái xuống giường mặc quần áo, thì thầm: "Mộc Mộc à, con đã làm ở công ty một năm, không phải nói công ty con rất lớn sao, nguyên một văn phòng đều là của công ty con, sao còn chưa tìm được bạn trai thế! Không thích hợp, hay là con không tìm hả?"

"Mẹ, mẹ cho rằng tìm bạn trai là ăn cơm sao? Nào có dễ dàng như vậy." Kiều Mộc vừa ngáp vừa mặc áo hoodie, đối với lời mẹ nói vào tai này ra tai kia, căn bản không quan tâm.

Cô là mẫu thai solo đến nay đã 23 năm, không phải không được ai theo đuổi, hoặc là nói, cô lớn lên thật đúng là rất xinh đẹp, thời điểm đi học rất nhiều người theo đuổi cô, hiện tại trong công ty cũng có vài người, chỉ là cô đều không có hứng thú.

Chắc đọc tiểu thuyết nhiều quá, luôn ảo tưởng bá tổng theo đuổi cô, tốt nhất là cái loại tính cách lạnh lùng, chỉ biết vung tiền ấy.

A! Ngẫm lại thật tuyệt.

Kiều Mộc lại bắt đầu ảo tưởng, khóe miệng cong lên cười ngây ngốc đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, hôm nay có chút muộn, cô liền không ăn sáng ở nhà nữa, vội vội vàng vàng cầm lấy hai quả trứng gà luộc trên bàn đi đến huyền quan đổi giày.

Mẹ Kiều nhọc lòng dặn dò cô: "Thuốc ức chế pheromone* con đã cầm chưa? Gần đây con sắp tới kỳ sục sôi, con cần phải chú ý đấy."

* Pheromone: là mùi hương hấp dẫn bạn tình, Pheromone như một tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, nó được tiết ra từ cơ thể khi các con đực muốn tìm bạn tình trong mùa sinh sản, ngoài ra nó còn có thể ảnh hưởng đến của phụ nữ theo nhiều cách khác nhau.

"Yên tâm đi mẹ, con mang theo đây rồi." Kiều Mộc vỗ túi mình, nghịch ngợm nháy mắt với mẹ: "Mẹ, con đi đây, bye bye."

Một đường từ thang máy xuống lầu một, vừa ăn trứng gà vừa ngồi tàu điện ngầm.

Tới công ty, cô nhanh chóng từ lối D chạy vội ra, thời gian không còn nhiều, cô giống cơn gió vọt vào toà nhà công ty, sau khi quẹt thẻ tiến vào, nhìn thấy cửa thang máy mở ra, cô nhất thời tình thế cấp bách, không chú ý đó thang máy chuyên dụng của chủ tịch, hét lớn một tiếng: "Đợi đã! Cho tôi đi nhờ!"

Hét xong, cô vọt vào.

Bên trong đứng ở giữa là hai người đàn ông cao lớn đều bị cô làm cho giật mình, tránh sang một bên.

"Xin lỗi xin lỗi, dọa hai người rồi, xấu hổ quá." Cô còn chưa phát hiện ra vấn đề, ngẩng đầu hướng một trong hai người đàn ông cười ha hả nói.

Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cứng đờ, bắp chân bắt đầu run lên: "Vương...... trợ lý Vương?"

Chết moẹ! Trợ lý của chủ tịch sao lại ở thang máy này! Không phải anh ta có đặc quyền dùng thang máy chuyên dụng của chủ tịch sao!

Khoé mắt bỗng dưng liếc thấy một góc áo tây trang khác, trong lòng Kiều Mộc lạnh đi, phảng phất trực tiếp chìm xuống đáy biển.

Nếu cô đoán không sai...... khả năng ngày mai cô sẽ thất nghiệp......

Trợ lý Vương cũng không biết Kiều Mộc, nhưng anh ta không thấy kỳ lạ khi đối phương biết mình, làm tâm phúc của chủ tịch, người trong công ty đều biết anh ta là chuyện rất bình thường, anh ta gật đầu một cái, nhìn thẻ công tác trên cổ Kiều Mộc, mỉm cười nói: "Chào cô, cô Kiều Mộc phòng tài vụ."

Dứt lời, anh ta quay đầu trực tiếp nói với lãnh đạo: "Cố tổng, vị này ở phòng tài vụ."

Trợ lý Vương, anh đừng nói nữa! Tôi biết anh đang nhấn mạnh bộ phận của tôi, để giám đốc phòng tài vụ trực tiếp sa thải tôi.

Hu hu hu, hôm nay tôi đã tạo ra cái nghiệt gì thế này, không phải chỉ mơ được bá tổng bao nuôi thôi sao, chẳng lẽ cũng chọc đến ông trời rồi?

Kiều Mộc biết ngày chết đến gần, vì vậy cũng không sợ lãnh đạo nữa, cô ngẩng đầu, lớn mật nhìn thẳng người đàn ông đẹp trai hào hoa nhất công ty bọn họ —— Cố Hàn Thanh, Cố tổng!

Người đàn ông trước mặt mày kiếm mắt sáng, dáng người siêu chuẩn, gần 1m9 thậm chí còn chuẩn hơn tỉ lệ tiêu chuẩn của người mẫu nam, tây trang màu đen được cắt may khéo léo mặc ở trên người anh, phảng phất như người mẫu áp trục của một nhãn hàng cao cấp nào đó.

Thật là một người đàn ông đẹp trai, cô cần trước khi bị sa thải nhìn thêm lần nữa!

Như vậy mới không lỗ!

"Cố tổng, thực xin lỗi thực xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý đây là thang máy chuyên dụng của anh!" Kiều Mộc chân chó xin lỗi, rất không có tiền đồ cúi đầu khom lưng.

Hu hu hu, kỳ thật cô vẫn ôm chút hy vọng ông chủ sẽ không so đo với cô, đây chính là công ty lớn cô vất vả phỏng vấn mới vào được, cô không muốn bị sa thải đâu.

Cố Hàn Thanh đảo mắt nhìn cô gái trước mặt bởi vì cúi đầu mà lộ ra cần cổ trắng nõn mảnh khảnh, bỗng dưng, pheromone từ nhỏ bị kìm hãm bắt đầu kích động.

Anh hung hăng nhíu mày, khàn khàn nói: "Cô không xịt thuốc ngăn pheromone sao?"

"A? Tôi xịt rồi mà." Kiều Mộc kinh ngạc ngẩng đầu, không biết Cố tổng hỏi như vậy là có ý gì, cô tiết mùi pheromone ra ngoài sao?

Cô vội vàng nâng tay mình lên ngửi, không có mùi, mùi gì cũng không có.

"Cô xịt pheromone mùi gì?" Cố Hàn Thanh trầm giọng hỏi.

Nói thật, vấn đề này đối với Omega* nhiều hay ít cũng có chút không lễ phép và mạo phạm, nhưng đối phương là ông chủ, Kiều Mộc nhất thời không nghĩ nhiều, có chút chấn kinh trả lời: "Là...... mùi hương thảo."

* Omega: là những cá thể yếu ớt, tuy nhiên mang nhiệm vụ sinh sản duy trì nòi giống. Omega dùng mùi để dẫn dụ Alpha. Cái thuật ngữ này rất nhiều thứ liên quan, nếu mọi người muốn hiểu kỹ hơn thì tra google nhé.

"Cô lên lầu mấy." Cố Hàn Thanh lại hỏi.

Chuyển đề tài thật nhanh, Kiều Mộc khẩn trương nắm chặt túi trong tay: "Lầu 13."

Lúc này thang máy đã sớm qua lầu 13, đến lầu 15, Cố Hàn Thanh ấn nút lầu 16, thang máy đinh một tiếng, cửa từ từ mở ra, anh nói: "Đi ra ngoài đi."

Kiều Mộc liên tục gật đầu, không hiểu gì đi ra ngoài, đứng ngoài thang máy, lại khom lưng với ông chủ: "Cố tổng, thật xấu hổ, lần sau tôi sẽ chú ý."

Không biết có phải ảo giác hay không, cô tựa hồ nghe thấy một tiếng "Ừm."



Rốt cuộc nghe thấy hay không nghe thấy? A a a, phiền chết mất, muốn khóc, muốn đâm đầu vào tường, cô có bị sa thải không đây?

"Mộc Mộc, cô đang làm gì thế? Lúc thì đâm đầu vào bàn làm việc, lúc thì ôm đầu đánh, cô nóng nảy như vậy không giống tính cách của cô?" Đồng nghiệp Trần Lị bên cạnh di chuyển ghế xoay đến bên cạnh cô, trêu ghẹo hỏi.

Kiều Mộc vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc lắc đầu: "Lily, cô nhất định không biết sáng nay tôi đã làm chuyện xã chết gì đâu."

"Xã chết gì cơ? Cô ở trong thang máy đánh rắm?" Trần Lị suy đoán nói.

Kiều Mộc liếc cô ấy một cái: "Cô có thể đừng suy đoán như vậy không! Không chê thối sao!"

"Vậy là cái gì, tôi không thể tưởng được còn có cái gì xã chết hơn cái này." Trần Lị cười hắc hắc, huých một cái vào bả vai cô: "Ngoan, cô bé, mau đem thống khổ của cô mua vui cho tôi đi."

Kiều Mộc nhìn vẻ mặt xem kịch vui của cô ấy, rất không muốn nói, nhưng nội tâm cô thật sự thấp thỏm bất an quá mức, cô cần tìm người giúp cô chia sẻ một chút, nếu không trước khi bị sa thải, có lẽ sẽ khiến bản thân nghẹn chết.

Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, che miệng, thì thầm bên tai Trần Lị, Trần Lị lớn tiếng nói: "Cô vào tổng...... ưm ưm ưʍ."

Câu nói kế tiếp bị Kiều Mộc che lại, cô trừng mắt nói: "Cô nhỏ giọng một chút, muốn tôi chết toàn thây sao!"

Trần Lị ra dấu OK, tỏ vẻ mình sẽ bình tĩnh, Kiều Mộc lúc này mới buông ra, ủ rũ nói lí nhí: "Lily, cô nói có phải tôi sắp bị sa thải hay không? Có lẽ ngày mai cô sẽ không thấy đóa hoa kiều diễm mỹ lệ là tôi ở đây nữa đâu."

"Cô thôi đi, tôi còn tưởng chuyện gì, kết quả chỉ có vậy?" Trần Lị sau khi bình tĩnh, bộ dáng không thèm để ý.

Kiều Mộc khiển trách cô ấy: "Sao cô lại xem nhẹ chuyện sinh tử của tôi như vậy! Tôi đi rồi, ai mời cô ăn khoai tây chiên, ai bồi cô đi dạo phố xem phim hả!"

"Ai nha, cô nghĩ đi đâu vậy, tôi là nói cô sẽ không bị sa thải đâu!" Trần Lị liếc cô một cái.

Kiều Mộc sửng sốt: "A? Sẽ không, cô nói thật chứ? Sao cô biết?"

"Này có cái gì mà không biết, cuối tuần trước tiểu Khâu phòng nhân sự đi vào đó, cô xem cô ấy hiện tại bị sa thải rồi sao? Cô chỉ có lá gan lớn hơn chút thôi, cô tưởng làm ông chủ nhàn lắm sao, chỉ nhìn chằm chằm ai vào sai thang máy, vào sai liền sa thải, chỉ sợ là công ty này đã sớm đóng cửa rồi."

"Lily, cô nói thật chứ? Thật sự sẽ không bị sa thải?" Kiều Mộc kích động ôm lấy cánh tay Trần Lị, lại lần nữa xác định nói.

Trần Lị dựng thẳng ngón trỏ chọc vào cái trán của cô: "Còn thật hơn ngọc! Cô đấy, chả có tý tiền đồ gì, vào sai sợ cái gì? Được nhìn thấy soái ca, cô như vậy, còn cả ngày ảo tưởng bá tổng theo đuổi mình, nếu thật sự có bá tổng vung tiền cho cô, tôi thấy cô không dám nhận đâu!"

"Vậy sẽ không! Cho nhiều tôi liền dám!" Kiều Mộc trong lòng thả lỏng, dám cùng bạn nói giỡn.

Hai người lại bô bô cùng nhau ảo tưởng được bá tổng cho tiền.

Cùng lúc đó, phòng làm việc của chủ tịch trên tầng cao nhất, Cố Hàn Thanh nhanh chóng lấy ra thuốc ức chế pheromone trong ngăn kéo uống, cảm nhận pheromone chậm rãi khôi phục, anh mới có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế.

Thật là kỳ quái, nhân viên tên Kiều Mộc kia rõ ràng đã xịt ngăn pheromone, vì sao anh vẫn có thể ngửi thấy mùi hương thảo nhàn nhạt?

Thậm chí ngửi thấy sẽ làm pheromone trong cơ thể anh hưng phấn kích động.

Đây là có ý gì?

Bác sĩ gia đình từng nói một người trời sinh pheromone Alpha* như anh, chỉ khi tìm được Omega xứng đôi 100%, mới có thể trấn an.

* Alpha: là những người mạnh mẽ, hoàn hảo về ngoại hình, trí thông minh, giới tính, siêu trí tuệ và sức mạnh thể chất. Alpha bị ảnh hưởng bởi Omega và rất phấn khích. Nó được chia thành hai giới tính, alpha nam và alpha nữ. Trong số đó, nam alpha rất mạnh mẽ trong việc duy trì dòng dõi của mình. Có ít alphas nữ hơn nhiều alphas nam. Alphas cái cũng có cơ quan sinh dục đực.

Vậy Kiều Mộc kia phải không?

Nhưng không đúng, cô không trấn an pheromone, mà là kích động nó.

Hoàn toàn ngược lại, đối phương tốt nhất không nên là Omega mà anh đã tìm nhiều năm. Cố Hàn Thanh xoa bóp xương mày, cảm thấy có lẽ mình gần đây bận quá, xuất hiện ảo giác.

Buộc bản thân xem nhẹ chuyện ngoài ý muốn trong thang máy, Cố Hàn Thanh chuyên tâm vào công việc, bận một hồi, đã hơn 9 giờ tối.

Những người trong phòng thư ký xong việc đã rời đi, toàn bộ tầng cao nhất chỉ còn một mình anh.

Tắt máy tính, Cố Hàn Thanh cầm áo khoác tây trang đi ra ngoài, bấm mở thang máy chuyên dụng rồi bước vào, lúc ấn lầu một, không biết vì sao, đầu ngón tay anh dừng lại.

Ma xui quỷ khiến, anh ấn lầu 13.

Kỳ thật giờ này, có lẽ phòng tài vụ đều đã tan làm, Cố Hàn Thanh cũng không biết vì sao mình còn muốn đi lầu 13 xem một chút.

Thôi, coi như tìm lời giải thích cho nghi hoặc của mình, nếu không thấy Kiều Mộc kia, chuyện này coi như kết thúc.

Cố Hàn Thanh trong lòng nghĩ như vậy, nhưng anh trăm lần không ngờ duyên phận của mình và Kiều Mộc này đúng là có chút sâu nặng.

Cách tấm cửa kính trong phòng tài vụ, một mình Kiều Mộc còn ở đó gõ gõ đánh đánh.

Vậy mà cô tăng ca muộn như vậy?

Thật ra cũng rất chăm chỉ.

Chăm chỉ cái rắm, Kiều Mộc đã tăng ca đến hỏng mất rồi, đều do ban ngày cô lo lắng bị ông chủ sa thải, dẫn tới trong giờ làm việc vẫn luôn phát ngốc lười biếng, cơ bản không làm gì nghiêm túc cả, kết quả tới gần giờ tan làm, giám đốc hỏi cô tài liệu, cô kỳ thật một chút cũng chưa làm, nhưng cô không dám nói, chỉ có thể nói còn một ít.

Giám đốc bảo cô vất vả một chút, tăng ca để làm xong việc mới được ra ngoài. Tăng ca một chút, liền tăng tới hơn 9 giờ.

Hu hu hu, người làm công mệnh khổ.

Cầu xin ông trời ban thưởng cho con một bá tổng đi, không cho được 50 vạn một tháng thì cho 20 vạn con cũng nguyện ý!

Trong lòng Kiều Mộc kêu rên cầu nguyện, hoàn toàn không phát hiện có người vào văn phòng, chờ tới lúc cô phát hiện đã bị một cổ pheromone Alpha cường đại mà xa lạ vây quanh.

Cô độc thân từ trong bụng mẹ nhiều năm như vậy, chưa từng ngửi thấy mùi pheromone Alpha nồng đậm bá đạo như thế, tiểu Omega không hề kinh nghiệm cứ như vậy bị kí©h thí©ɧ đến động dục.

Kiều Mộc nhu mị hừ một tiếng, đôi tay vô lực chống bàn làm việc, đôi mắt ngập nước nhìn về phía chủ nhân của pheromone Alpha.

Nhìn thấy là gương mặt đẹp trai kia của Cố tổng, cô nghẹn họng nhìn trân trối, "Anh anh anh...... sao lại là anh......"

Cố tổng không phải đem sa thải đổi thành cưỡng...... cưỡng ép cô cái kia chứ!

Đáng ghét!

Kiều Mộc dù yêu tiền, nhưng cũng không phải người tuỳ tiện như vậy!

Kiều Mộc tức giận không nhẹ, cũng sợ hãi không nhẹ, bởi vì trạng thái hiện tại của Cố tổng còn dọa người hơn cô, đối phương thống khổ dùng ngón tay cào bàn làm việc, giống như đang chịu đựng cái gì đó đau nhức.

Động tác chạm vào điện thoại muốn gọi cho cảnh sát của cô dừng lại, cố nén động dục khó chịu lí nhí hỏi: "Cố tổng, anh sao vậy?"

Cố Hàn Thanh toàn thân như quả bóng bay bị thổi căng, trướng đến phát đau, cơ thể dường như sẽ bị xé rách bất cứ lúc nào, anh biết pheromone của mình kích động, chỉ là hiện tại kỳ lạ chính là, cô gái này một chút cũng không bị ảnh hưởng, trừ bị pheromone của anh kí©h thí©ɧ đến động dục được thể hiện ra bên ngoài, phản ứng khác đều không có.

Trước đây, khi những người khác bị pheromone của anh ảnh hưởng, đều sẽ bị áp bách đến toàn thân đau nhức, cho dù là Omega cũng không ngoại lệ.



Kiều Mộc này...... Thế nhưng thật sự 100% phù hợp với anh sao?

Cố Hàn Thanh một phen chế trụ cổ tay Kiều Mộc, giọng khàn khàn nói: "Thử dùng pheromone của cô trấn an pheromone của tôi."

"A? Trấn an?" Kiều Mộc mặt nghệt ra, đồng thời bị tay Alpha đυ.ng tới da thịt, một nửa cơ thể giống như đều tê dại, hô hấp càng ngày càng dồn dập, thậm chí khuôn mặt cũng cảm thấy như bị thiêu cháy, có thể luộc được trứng gà.

"Anh đừng chạm vào tôi...... Cố tổng, anh như vậy là không đúng......" Kiều Mộc yếu ớt giãy giụa, nhớ tới trong túi mình có thuốc tạo kết giới, cô cố gắng mò.

Nhưng Cố Hàn Thanh lập tức ngã xuống đất, đầu dựa trên đùi cô, giọng còn yết ớt hơn cô, "Hãy giúp tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô."

Sẽ không bạc đãi?

Kiều Mộc cảm thấy trong đầu mình có hải đăng phát sáng.

Kẻ có tiền nói sẽ không bạc đãi, hẳn là theo ý hiểu kia của cô đi?

Đúng không đúng không?

A a a! Cơ hội phát tài của cô tới rồi!

Kiều Mộc tham tiền nháy mắt cảm thấy trạng thái động dục hiện tại của mình không chút nguy hiểm, cô lập tức dò hỏi Cố Hàn Thanh nên giúp anh thế nào.

Dưới sự hướng dẫn của đối phương, lần đầu tiên cô điều khiển pheromone của mình đi trấn an một pheromone Alpha, cô cũng không biết mình còn có loại năng lực này, nhìn trạng thái Cố tổng càng ngày càng tốt, mắt cô từng chút tỏa ánh sáng.

Đây cũng tính là ơn cứu mạng chứ? Này cần bao nhiêu mới xem như không bạc đãi cô đây.

Ha ha ha, quá hạnh phúc, cô sắp phát tài rồi!

Kiều Mộc vô cùng vui vẻ, ngay sau đó, vui quá hóa buồn, cô bỗng nhiên cảm giác đầu váng mắt hoa, trước mắt biến thành màu đen, cuối cùng trước khi mất đi ý thức, cô mơ mơ màng màng nhìn thấy Cố tổng ôm lấy cô.

Xong đời, cô cứu một lần, đối phương cũng cứu cô một lần, nên sẽ không xóa bỏ toàn bộ chứ?

Ngàn vạn lần đừng mà!

Không hổ là tham tiền, Kiều Mộc lúc này còn nghĩ về con đường phát tài của mình.

Nhưng ngất xỉu, cô cũng không thể làm gì được.

Ngủ một giấc, Kiều Mộc cảm giác như mình đã ngủ một thế kỷ, lúc tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại xa lạ, thoạt nhìn cũng không phải giường bệnh viện!

Cô sợ tới mức ôm chặt chăn ngồi dậy.

Cố Hàn Thanh ngồi ở trên sô pha chờ Kiều Mộc nghe thấy động tĩnh, lập tức ngẩng đầu, thấy cô đã tỉnh, anh khép sách lại, ưu nhã bước tới, "Cô đừng sợ, nơi này là nhà tôi, tôi sẽ không làm gì với cô."

"A!" Kiều Mộc bỗng dưng nghe thấy một giọng nam, sợ tới mức kinh ngạc kêu lên, nhưng nhìn thấy ông chủ trước mặt, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm.

Ông chủ bọn họ có tiếng không gần nữ sắc, người trong công ty đều đồn anh là gay, cho nên Kiều Mộc ở trước mặt anh thật ra cũng không lo lắng lắm, hơn nữa, nếu đại Boss thật sự coi trọng mình, cô vui còn không kịp đâu!

"Cố tổng, sao tôi lại ở nhà anh." Kiều Mộc có chút câu nệ xốc chăn lên, muốn xuống giường.

Cố Hàn Thanh đè cô lại, ngồi xuống mép giường: "Cô trước tiên đừng nhúc nhích, cô dùng pheromone của mình trấn an pheromone của tôi, tinh thần có chút mệt nhọc quá độ, cho nên cô đã té xỉu, bác sĩ gia đình của tôi đã tới xem qua cho cô, nói là cần tĩnh dưỡng mấy ngày, bồi bổ thân thể. Mấy ngày nay, cô không cần đi làm, tôi sẽ bảo trợ lý giúp cô an bài tốt, mặc dù nghỉ nhưng vẫn có lương."

"A? Ồ ồ ồ, hoá ra là vậy......" Kiều Mộc nghe thấy thì ngẩn ra, cô cào cào đầu, xấu hổ định hỏi lúc mình té xỉu, có phải anh ôm mình về không.

Vẫn là bỏ đi, đừng hỏi, trai đơn gái chiếc, rất ngượng ngùng, nếu Cố tổng hiểu lầm ý của cô, vậy sẽ không tốt.

"Đúng rồi, điện thoại cô báo người tên Khương nữ sĩ gọi tới, tôi không nghe giúp cô."

"Ai nha, là mẹ tôi gọi!" Kiều Mộc hoảng loạn nhìn xung quanh, phát hiện điện thoại của mình ở trên tủ đầu giường, lập tức cầm lấy, thời gian có chút muộn, đã hơn 10 giờ, cô mau chóng gọi lại cho mẹ.

Khương nữ sĩ sau khi nghe máy, càu nhàu các kiểu, đơn giản là muộn rồi sao còn chưa về nhà, sao lại tăng ca muộn như vậy, còn lớn tiếng phun tào công ty cô không có nhân tính.

Kiều Mộc nghe thấy thì chột dạ, đôi mắt trong suốt nhìn đại Boss từ dưới lên, thầm nghĩ Khương nữ sĩ thật đúng là buổi sáng một kiểu buổi tối lại một kiểu, buổi sáng khi ra cửa không phải còn dặn cô nên cầu tiến một chút sao, hiện tại thấy cô tăng ca muộn, liền đau lòng cô, phê bình công ty.

Kiều Mộc cảm thấy ấm áp, cong môi cười cười: "Mẹ, con tan làm rồi, nhưng hôm nay con không về đâu, thật sự quá muộn rồi, con chuẩn bị đến nhà đồng nghiệp ngủ, Trần Lị mẹ biết chứ? Cô ấy thuê phòng ở gần công ty bọn con."

Khương nữ sĩ vừa nghe xong, thật ra cảm thấy cũng đúng, muộn như vậy vốn dĩ rất nguy hiểm, "Vậy được rồi, con mau về nhà đồng nghiệp kia đi, về đến nhà gửi tin nhắn cho mẹ, cẩn thận một chút nhé."

"Con biết rồi mẹ, bye bye."

Cúp điện thoại, Kiều Mộc lập tức nói với Cố Hàn Thanh: "Cố tổng, cái kia, tôi muốn tới nhà đồng nghiệp."

"Đêm nay ngủ ở chỗ tôi đi." Cố Hàn Thanh bình tĩnh nhìn cô, "Hơn nữa có chuyện tôi muốn thương lượng với cô."

"Hả? Chuyện gì?" Kiều Mộc thu lại động tác vén chăn lên, tò mò nhìn Cố Hàn Thanh.

Nội tâm: Xoay tròn nhảy lên, gà gáy mấy ngày liền!

Ông chủ khẳng định muốn cảm ơn mình!

Ha ha ha, không biết anh sẽ cho bao nhiêu?

Những nhân viên nhỏ như cô cũng không hiểu đại Boss, không biết anh có hào phóng trong chuyện riêng tư hay không, nhưng thật ra trong công việc khen thưởng nhân viên rất hào phóng.

Cố Hàn Thanh nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời của cô gái, bỗng nhiên cảm thấy những lời kế tiếp cũng không khó nói ra, trước tiên anh giải thích với Kiều Mộc về pheromone của anh, sau đó mới nói pheromone của cô có thể trấn an anh, cuối cùng đưa ra mục đích của mình.

"Nếu cô nguyện ý, tôi hy vọng cô có thể luôn ở bên cạnh trị liệu cho tôi, cô yên tâm, ngoài mặt chúng ta sẽ là một đôi, nhưng riêng tư, tôi sẽ tôn trọng cô hết thảy, đương nhiên, sẽ có báo đáp, cô xem một tháng một ngàn vạn đủ không?"

Kiều Mộc:????????????

Một tháng một ngàn vạn?

Cô không nghe lầm chứ?

Cô mơ 50 vạn một tháng.

Làm thế nào lập tức nhân hai mươi lần?

Này này này...... Ảo giác sao?

Kiều Mộc nuốt một ngụm nước miếng, "Cố tổng, anh vừa mới nói cái gì, bao nhiêu tiền một tháng?"

Cố Hàn Thanh chém đinh chặt sắt nói: "Một ngàn vạn một tháng, hay là cô chê ít? Vậy hai ngàn vạn một tháng?"

Kiều Mộc: "......"

Đừng đánh thức tôi! Đừng đánh thức tôi! Hôm nay tôi muốn mơ chết ở chỗ này!