Chương 10: Anh rể chị gái chia tay

Cuối cùng cốc nước bị làm rơi.

Cố Tích như đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng cầm lấy chăn đắp lên cho cô ta, giọng nói đều run run, đại não trống rỗng, cô không biết được ngón tay của mình đang run rẩy:

“Chị, chị uống say, chị đã trở về, vậy anh rể… Anh rể đâu?”

“Anh rể? Ha ha ha ha ha!” Cố Trân bất ngờ giãy dụa ngồi dậy, đẩy cô một cái: “Đừng gọi anh ta là anh rể nữa, chị đã chia tay với anh ta!”

Vẻ mặt Cố Tích kinh ngạc, khϊếp sợ nói: “Cái gì?”

“Ô ô ô ô Cố Tích Tích…” Cố Trân lại sửa khí thế, nhào vào trong lòng em gái khóc to: “Liên Lâm Tiêu không cần chị! Tên đàn ông chó chết, ô ô ô bọn chị còn chưa từng làm, côn ŧᏂịŧ của anh ấy to như thế, chị hẹn hò với anh ta ba năm, nhưng chưa từng hưởng thụ một lần, chị cũng quá mệt mỏi!”

“Chị cho rằng anh ta bị bệnh liệt dương, nhưng con mẹ nó anh ta mang phụ nữ về chơi cả đêm!”

Mấy câu ngắn ngủi nhưng lượng tin tức rất lớn, trong đầu Cố Tích rất loạn, mãi đến khi nghe thấy những lời này, mới lập tức miệng đắng lưỡi khô khẩn trương, ánh mắt mơ hồ:

“Chị, chị nói linh tinh gì thế, sao anh rể có thể…”

“Sao không có khả năng!”

Cố Trân cắt ngang lời cô, nín khóc khụt khịt:

“Ngày đó chị trở về xem! Phía sau bức rèm, có một bãi… Có một bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙… Rõ ràng là anh ta giấu hồ ly tinh ở chỗ đó… Ô ô, Cố Tích Tích của chị oa a a a!”

Cố Tích hoảng sợ.

Cô không biết cụ thể vì sao mà hoảng sợ, nhưng nhìn dáng vẻ suy sụp của chị như thế, kɧoáı ©ảʍ bí ẩn hơn mười ngày nay biến thành cảm giác tội ác trầm trọng, đè ép cô hoàn toàn không thở nổi, cô nói:

“Chị, chị và anh rể có tình cảm nhiều năm như vậy, lại đi khuyên nhủ anh ấy…”

Cố Trân không đáp.

“Chị, chị?” Cố Tích cẩn thận nghiêng đầu gọi hai tiếng, Cố Trân đã ngủ mất.

Nhìn gương mặt trang điểm lộng lẫy kia, Cố Tích mím chặt môi, trong lòng ngầm làm ra quyết định.



“Cố Tích tiểu thư, Liên tổng của chúng tôi mời cô lên.”

Cố Tích lễ phép nói: “Cảm ơn.”

Khoa học kỹ thuật Lăng Vân mới đầu không được gọi là khoa học kỹ thuật Lăng Vân, mà tên là Trí Năng Sáng Thế, là Liên Lâm Tiêu và mấy bạn học cùng chung chí hướng cùng sáng lập thời đại học, các nghiên cứu chuyên về khai phá trí tuệ nhân tạo.

Sau đó vì chuyện lớn nào đó, người trong phòng làm việc xuất hiện ý kiến khác nhau, các bạn học cầm tài chính rời đi, Liên Lâm Tiêu một mình nắm lấy vỏ rỗng Trí Năng Sáng Thế này.