Chương 17: Liếʍ sạch chúng từng chút từng chút một.

Trình Khả Hạ dường như không biết bản thân mình đang ở bên cạnh nguy hiểm, cả người cô đổ đầy mồ hôi nóng, mà người trước mặt lại sở hữu hơi thở lạnh lẽo, trên người cũng lạnh như băng, là một thứ tốt để hạ nhiệt độ.

Cô ôm lấy anh, khuôn mặt không nhịn được nhẹ nhàng dụi dụi vào hõm vai anh.

Lăng Hàn Khai cảm thấy nơi cổ truyền đến một xúc cảm mềm mại non nớt, thậm chí đàn hồi tinh tế hơn cả bánh pudding, ánh mắt anh tối sầm lại, nhưng không có bất cứ động tác gì.

Bởi vì bây giờ cô không mặc áo trên nên khắp nơi đều là đốm lửa, chỉ cần chạm nhẹ một chút là có thể cháy lan ra cả đồng cỏ.

Anh sợ không thể kiềm chế được chính mình, chỉ có thể hít một hơi thật sâu để làm dịu cảm giác khô nóng trong cơ thể.

Nhưng đối phương lại không hề an phận, cả người sắp treo trên người anh rồi.

Đập vào mắt chính là làn da trắng như tuyết và vòng eo ăn chắc không chút mỡ thừa của cô.

Hai bầu ngực lớn giống như quả bóng kia không ngừng ép vào ngực anh.

Cọ xát sẽ sinh ra nhiệt không phải không có cơ sở.

Lăng Hàn Khai cảm thấy những chỗ bị cô dán vào đã bắt đầu nóng lên.

Mà tất cả những hơi nóng cuối cùng đều dồn xuống vùng bụng dưới.

Anh hít vào một hơi, gọi: “Trình Khả Hạ?” Ngay khi lời nói vừa thốt ra, anh mới biết giọng nói của mình đã trở nên khàn khàn.

Trình Khả Hạ vẫn không quan tâm, chỉ cảm thấy anh khiến cô rất thoải mái, muốn tiếp tục dính sát hơn nữa.

Nhưng một giây tiếp theo, cô lại bị đẩy ra, ấn chặt ở trên giường một cách vô tình.

Sau khi đặt cô nằm xuống, Lăng Hàn Khai lập tức buông cánh tay đang giữ lấy bả vai cô ra.

Nhưng cảm giác mềm mại dinh dính nơi đầu ngón tay làm thế nào cũng không thể mất đi được.

Anh thu ngón tay lại, chậu nước trên bàn đã nguội lạnh, anh lại đi múc một chậu mới trở về.

Lúc vắt khô chiếc khăn lông, anh hơi nhướng mày.

Lần trước là cô lau giúp anh, lần này phong thuỷ đã chuyển dời.

Khoé môi anh khẽ cong lên, cầm chiếc khăn lông ấm áp chậm rãi chà lau lên cổ cô.

Nhưng đây rõ ràng là một công việc cực kỳ thử thách sức chịu đựng của con người.

Chỉ cần đang chà lau giúp cô thì không thể bỏ qua cơ thể quyến rũ phập phồng đang đong đưa trước mắt.

Đặc biệt là hai bầu ngực lớn và khe rãnh trước ngực được bao phủ bởi những giọt nước tinh tế dày đặc, đọng lại trên làn da tuyết trắng, có vẻ vô cùng trong suốt lấp lánh, khiến người ta nảy sinh xúc động muốn cúi đầu xuống lượm lặt, liếʍ láp sạch sẽ từng chút từng chút một.

Đôi môi mỏng của Lăng Hàn Khai mím chặt, mí mắt tựa như lông quạ rũ xuống, đè nén tất cả cảm xúc nơi đáy mắt.

Anh nghiêm túc chà lau, từ đôi lông mày tựa như ngọn núi xa xa của cô, chiếc mũi nhỏ tinh xảo cao thẳng, đôi môi hồng đào mọng nước, chiếc cằm nhỏ nhọn tựa như cánh hoa sen trắng, cần cổ trắng nõn…

Nhiệt độ trên người cô tan đi, lông mày Trình Khả Hạ dần dần giãn ra, sắc mặt tái nhợt không còn khó coi như trước nữa.

Khi Lăng Hàn Khai lướt qua bầu ngực bên trái của cô, núʍ ѵú mẫn cảm khẽ run rẩy, mí mặt cô giật giật.

Chờ đến khi cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo quanh eo, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Lăng Hàn Khai- Người đang chuẩn bị làm ướt khăn một lần nữa cứ thế đối diện với ánh mắt mơ màng của Trình Khả Hạ, anh theo bản năng vặn chặt chiếc khăn lông.

“Nếu anh nói, anh đang giúp em hạ nhiệt, em có tin không?”

Đầu óc Trình Khả Hạ ong ong, miễn cưỡng nghe thấy giọng nói của anh.

Cô gật đầu thật mạnh: “Tin!”

Lăng Hàn Khai im lặng, nếu như cô nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc nóng bỏng của anh, cô sẽ không nói như vậy.

Bức tường màu trắng như tuyết, giường bệnh đơn giản, Trình Khả Hạ lại cho rằng mình đang trở về với giấc mộng kia.

Giấc mộng khiến người khác trở nên can đảm.

Cô cắn môi, nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh: “Học trưởng Lăng, anh giúp em một lần ở hội học sinh, giúp em một lần ở trước cửa toilet ở nhà hàng, lần này anh lại giúp em ở trong giấc mơ, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”

Cô biết giấc mơ và hiện thực không giống nhau.

Nhưng cô vẫn muốn lừa mình dối người một chút.

Lăng Hàn Khai rõ ràng đã bị câu hỏi của cô chặn lại, sau đó hai mắt anh hơi nheo lại, giọng điệu nghiêm túc: “Lần đó ở trong hội học sinh, anh cũng chưa quen biết em, chỉ là cảm thấy mồm miệng bọn họ quá bẩn thỉu, sau đó là vì…” Anh thích em.

Anh còn chưa kịp nói xong thì đã bị ngón trỏ của cô chặn môi lại, nơi đáy mắt cô loé lên một cảm giác vỡ vụn khó có thể phát hiện ra.

Cô nghiêng đầu cười khẽ: “Nguyên nhân không quan trọng.”

Cô đã biết, tất cả chỉ là anh gặp chuyện bất bình mà thôi.

Cũng chỉ có một mình cô sa ngã.

Bởi vì đang ở trong giấc mơ của mình nên cô muốn rạng rỡ một phen, nói lời tạm biệt với mối tình đầu trong lòng của cô.

Lăng Hàn Khai nhận thấy cảm xúc của cô không đúng lắm, muốn sửa đúng cô lại, đối với anh mà nói nguyên nhân rất quan trọng, nhưng lại thấy cô nhìn thẳng vào mình, nói: “Học trưởng muốn em báo đáp anh như thế nào đây?”

Lăng Hàn Khai nhìn cô, cảm thấy không ổn, lúc trước khi nhìn anh, cô không phải ngại ngùng thì cũng sẽ né tránh ánh mắt, sao bây giờ lại đột nhiên to gan như vậy?

Một giây tiếp theo, hai cánh tay mềm mại mỏng manh của cô quấn lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.

“Chi bằng, em lấy thân báo đáp đi.”