Chương 3: Kích thước lớn tới dọa người

Lăng Hàn Khai mặc một chiếc quần đen dài, chất liệu vải trơn, theo lý mà nói phải rất dễ cởi, nhưng Trình Khả Hạ nghiệp vụ không thuần thục nên cởi ra một nửa thì bị kẹt lại ở dưới bụng.

Cô luôn nhắm chặt mắt, nhưng không nhịn được mở ra nhìn xuống, ở nơi đó có một cái túi căng phồng, qυầи иᏂỏ vừa hay bị kẹt lại đấy.

Ở vị trí đó là cái gì, đã học qua môn sinh học thì ai cũng biết.

Nhưng cô không biết rằng nó sẽ lớn như vậy.

Trình Khả Hạ chỉ cảm thấy trong đầu có một đoàn tàu hỏa nhỏ đang kêu tu tu, hai lỗ tai phun ra lửa.

Cô nín thở, vén qυầи иᏂỏ lên một chút rồi nhanh chóng cởϊ qυầи dài ra.

Cặp chân dài với những đường nét nuột nà và cơ bắp rắn chắc hiện ra làm cô hoa mắt.

Cô hấp tấp nhìn sang nơi khác, nhưng ánh mắt lại rơi xuống chỗ phồng lên giữa hai chân anh.

Không có quần dài che lấp, qua chiếc qυầи иᏂỏ thì dường như có thể nhìn thấy được chút hình dáng thứ đồ kia.

Lần này, không chỉ có một đoàn tàu hoả nhỏ mà trong đầu cô lúc này đầy ắp các đoàn tàu nhỏ đều đồng thanh kêu lên.

Trình Khả Hạ cảm thấy bây giờ bản thân thở ra thôi cũng rất nóng rồi.

Mặc dù cả người cô gần như sắp bị hấp chín nhưng động tác dưới tay vẫn không hề dừng lại.

Cô dùng khăn lông lau nhẹ háng của anh, tựa hồ như này có thể giảm bớt sự xấu hổ.

Nhưng từ trước tới nay cô cũng chưa từng có sự tiếp xúc thân mật với người khác phái, huống hồ còn là người đàn ông có cảm giác tồn tại mạnh mẽ như vậy, cô không có nơi nào để nhìn, vì vậy chỉ có thể cẩn trọng chăm chú nhìn nơi dưới tay mình.

Nhưng cô càng cẩn thận, suy nghĩ lại càng rối loạn không thể kiểm soát.

Trông anh có vẻ cao cao gầy gầy, không ngờ rằng cơ bắp dưới lớp áo quần lại cường tráng có lực, khung xương đẹp đẽ mười phân cân đối.

Thậm chí, kích thước nơi nào đó còn lớn đến dọa người.

Lạc Tiểu Thời nói rằng, các nữ sinh trong trường nằm mơ cũng đều muốn được chạm vào tay của Lăng Hàn Khai.

Cô không cần phải mơ, người đang ở ngay trước mắt, muốn sờ chỗ nào liền sờ chỗ đó.

Nhưng cô không phải là hoa si, sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Trình Khả Hạ tập trung vào nơi dưới tay, không để ý người nằm trên giường, giữa chân mày đang hơi nhíu lại, chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt là một mảng trần lớn màu trắng, Lăng Hàn Khai sửng sốt một hồi, sau đó cảm giác được hạ thân mát lạnh, một đôi bàn tay mềm mại ấm áp đang nhẹ nhàng lau bắp đùi anh, tuy rằng lớn mật, nhưng tuyệt nhiên không khiến người ta phản cảm.

Anh kê đầu lên gối, liếc xuống liền thấy chiếc cằm thanh tú, lại đưa tầm mắt thấp xuống phát hiện cổ áo rộng mở lộ ra khe ngực cùng cặp ngực căng tròn no đủ,

nảy lên mềm mại như hai chú thỏ trắng nhỏ.

Không phải cổ áo cô quá rộng mà là tư thế này của cô, cong eo quá thấp.

Anh lập tức ngước mắt nhìn sang chỗ khác, dáng vẻ của cô gái dễ dàng lọt vào mắt anh.

Mái tóc đen xoăn dài được buộc cao sau đầu, đuôi tóc cụp xoã rủ xuống hai bên cần cổ trắng như tuyết, lông mi đen cong vυ"t, khẽ chớp nhẹ theo chuyển động của mắt, đôi mắt trong veo nghiêm túc, cằm tinh xảo căng thẳng, phảng phất vì anh mà lau là một chuyện vô cùng trọng đại.

Là cô ấy?

Lúc này, cô xoay người thấm ướt chiếc khăn lông, theo động tác kéo ra một phần áo sơ mi được sơ vin vào trong váy ngắn, để lộ phần eo thon thả, trắng như tuyết.

Vốn dĩ anh cảm thấy hơi nóng trong người đã tiêu tán đi, nhưng lúc này, hơi nóng từ nơi nào đó dưới bụng lại có xu hướng truyền thẳng lên đầu.

Trình Khả Hạ xoay người chuẩn bị lau tiếp, đột nhiên có một bàn tay từ bên hông đưa ra đè lên cổ tay cô.

Đột nhiên bị cắt ngang, cô giật mình, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông trên giường đang nhìn cô với ánh mắt thâm thúy, đáy mắt anh u ám khiến người khác đoán không ra.

“Học, học trưởng?”

Cô nghĩ qua một số khả năng.

Một là, cô giúp anh hạ nhiệt xong, sau đó thành công rút lui. Hai là thuốc hạ sốt đã đến, cô rút lui thành công.

Khả năng duy nhất không có là cô bị bắt tại chỗ.

Liệu học trưởng có nghĩ cô là kẻ cυồиɠ ɖâʍ không?

Lợi dụng anh bị bệnh, thèm muốn nhan sắc của anh?

Sự hoảng sợ và bối rối ùa đến trong lòng Trình Khả Hạ.