Chương 4: Cứng rắn tỏ vẻ ngưỡng mộ

Thời khắc Lăng Hàn Khai đang ngăn cản đối phương, anh vốn nên buông tay ra.

Nhưng đôi tay cô nhỏ bé, trắng nõn, mềm mại không xương như rắn, rõ ràng là anh đang nắm lấy tay cô, nhưng lại giống như bị cô quấn lấy, không thể buông ra.

Anh cảm thấy da tay lạnh ngắt, khẽ run lên. Anh ngước lên nhìn, ánh mắt cô vừa rụt rè vừa mang theo chút ảo não, giống như một chú thỏ bị hoảng sợ, sẵn sàng nhảy dựng lên chạy mất bất cứ lúc nào.

Chỉ thấy cô phiền não cắn cắn môi: “Học trưởng, nếu như em nói là em chỉ đang giúp anh hạ sốt, anh có tin không?”

Sự chú ý của Lăng Hàn Khai đều đang đổ dồn vào đôi môi đang mở ra khép lại của cô.

Hàm răng để lại vết hằn nhẹ trên đôi môi bóng hồng của cô, như hạt lựu căng mọng ngày hè, trong veo lấp lánh hấp dẫn người ăn.

Bộ phận kia vốn chỉ được che chắn bởi một lớp vải, giờ đây đang có xu hướng cứng rắn tỏ vẻ ngưỡng mộ.

“Anh tin.” Lăng Hàn Khai buông tay cô ra, anh giống như tùy tiện kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh sang, che đi hạ thân của mình.

Đầu óc của Trình Khả Hạ vẫn đang quay cuồng tự hỏi, khi mình tỉnh lại thì đột nhiên thấy một người lạ khác giới cởϊ qυầи của mình sau đó nói rằng bản thân đang giúp mình hạ nhiệt cơ thể. Lý do nực cười như vậy ai mà tin cơ chứ?

Anh tin.

Khi hai chữ kia lọt vào tai cô, ngay lập tức khiến cô an tâm.

Học trưởng Lăng quả nhiên khác với những nam sinh khác, anh ấy là một người tốt có đầu óc tỉnh táo.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hai người một người đứng một người ngồi đều không lên tiếng khiến cả căn phòng chìm trong im lặng.

Trình Khả Hạ không thân với anh, sợ rằng nếu mình tuỳ tiện nói chuyện sẽ bị anh coi là bản thân đang thả thính.

Còn Lăng Hàn Khai, trước nay anh vốn luôn ít nói, ở đâu có người thì đều là bọn họ nói không ngừng.

Không khí bối rối lan tỏa giữa hai người.

Tiếng gõ cửa bỗng cứu vớt Trình Khả Hạ, cô lập tức chạy qua mở cửa.

Cô y tế tay đút túi áo blouse trắng, nhướn mày trêu chọc: “Nhanh như vậy?”

Trình Khả Hạ lúng túng, dáng vẻ của một học sinh ngoan báo cáo tình hình: “Thưa cô, anh ấy tỉnh rồi.”

Cô y tế “ừm” một tiếng, nhưng vẫn đứng ở cửa, ánh mắt đảo quanh phòng: “Thế cô có thể đi vào không?”

Trình Khả Hạ thấy khó hiểu với câu hỏi của cô y tế, nhưng vẫn gật đầu: “Được chứ ạ.”

Cô y tế nhìn bộ dạng ngây ngô của cô liền cảm thấy vô cùng tò mò, không nhịn được trêu chọc: “Cô còn tưởng các em đang làm chuyện xấu hổ nên mới không dám đến quấy rầy.”

Bước chân của Trình Khả Hạ chợt ngừng lại, chuyện xấu hổ?

Cho đến khi cô ấy nhận ra, khuôn mặt nháy mắt đã đỏ bừng.

Cô y tế lấy ống nghe ra, đặt lên ngực Lăng Hàn Khai, khóe mắt liếc nhìn Trình Khả Hạ, sau đó cười nói với anh: “Bạn gái nhỏ của em thật đáng yêu.”

Lăng Hàn Khai khẽ mở mi mắt, gương mặt cô gái so với tôm luộc càng đỏ hơn.

Anh nói nhỏ: “Thưa cô, xin hãy chú ý y đức.”

Cô y tế cười khẽ, cũng bảo vệ bạn gái ghê.

Sau đó cô đứng dậy và nói với Trình Khả Hạ: "Bạn trai em hạ sốt rồi, hạ nhiệt vật lý không tồi. Cô kê cho em ấy ít thuốc, em qua đây lấy đi.”

Lúc này chính là thời gian để giải thích mối quan hệ của hai người bọn họ, nhưng học trưởng Lăng khẳng định đã nghe thấy câu “chuyện xấu hổ” nên bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi cảnh tượng ngại ngùng này.

Lấy thuốc xong, Trình Khả Hạ đợi ngoài hành lang, nhân tiện làm mặt hạ bớt nhiệt.

Khi Lăng Hàn Khai mở cửa bước ra, cô đang dùng lòng bàn tay xoa xoa má mình, đôi môi hồng mím mím, ẩm ẩm mềm mịn như cầu một nụ hôn vậy.

Anh đưa mắt nhìn sang nơi khác, nắm tay đưa tới trước miệng ho nhẹ một tiếng.

Trình Khả Hạ để ý tới anh, lon ton chạy đến.

“Học trưởng Lăng, thuốc của anh.”

Lăng Hàn Khai không nhận lấy ngay, lông mày hơi nhướng lên: “Em biết anh?”

Trình Khả Hạ lắc lắc đầu, sau lại ngập ngừng gật: “Anh là nhân vật đình đám trong trường, em từng được nghe qua về anh, còn có...”

Đầu Lăng Hàn Khai hơi nghiêng sang một bên, biểu thị dáng vẻ đang lắng nghe.

Trình Khả Hạ lấy hết can đảm nhìn anh: “Ngày đó ở văn phòng hội sinh viên, lúc anh ném chai nước, em đang ở ngoài cửa, cảm ơn học trưởng đã nói đỡ giúp em.”