Chương 2

Ta lau mặt, ngước mắt nhìn Châu Đình Ngô.

Rõ ràng vẫn là người trước kia, đem ta đặt ở đầu tim yêu thương.

Bây giờ ánh mắt nhìn về phía ta, lại không còn chút dư âm nữa.

Hắn nhớ rõ tất cả mọi người, chỉ có ta duy nhất bị quên đi.

Hắn không còn là Châu Đình Ngô của ta nữa.

Trán ta bị bát thuốc đập vào đến rách da.

Lúc Mộng Trúc bôi thuốc cho ta, đau lòng đến nhíu mày.

Nàng ấy an ủi ta:

"Hoàng thượng đã quên trước kia có bao nhiêu yêu thương người, chờ ngày nào đó ngài ấy nhớ lại hôm nay tổn thương lòng người như vậy, khẳng định hối hận muốn chết.”

“Đến lúc đó người cũng không thể dễ dàng tha cho hoàng thượng, thừa dịp ngài dỗ dành người cao hứng, người nhất định phải trút giận.”

Kỳ thật, cũng không phải vết thương rất nặng, nhưng ta lại đau đến mức toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh.

Cũng không phân biệt được, cơn đau này là đau lòng, hay là đau đầu.

Châu Đình Ngô không thích ta, ta tự nhiên cũng sẽ không vội vàng đi tìm hắn nữa.

Ta tự mình đợi. Mỗi ngày rảnh rỗi đến hốt hoảng, liền thẳng tắp nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm xà nhà ngẩn người.

Mộng Trúc nói ta rất dọa người.

Nàng ấy thức dậy tám lần trong đêm và liên tục đưa ngón tay của mình đến gần miệng và mũi của ta để xem ta còn sống hay đã chết.

Sau đó nàng ấy rốt cục chịu không nổi, cứng rắn đem ta lôi ra vườn hoa phơi nắng.

Ta đang đi trên đường thì đột nhiên có người vỗ vai, làm ta sợ run lên.

Chợt nghe Châu Đình Ngô ở phía sau nói:

"Áo choàng nàng muốn làm xong rồi, xem có thích hay không.”

Ta đột nhiên quay đầu lại, thấy hắn nhìn về phía ta cười, nước mắt lập tức liền rơi xuống.

Hắn luôn xấu xa như vậy, biết ta nhát gan, còn luôn trốn ở sau lưng ta hù dọa người.

Chờ ta nắm tay không để ý tới hắn, hắn lại tiện bề tiến lên dỗ ta, hoặc là đưa cho ta một cây kẹo hồ lô, hoặc là một ngọn đèn lưu ly.

Những thứ kia bất luận quý hay không, ta luôn luôn thích.

Trong lòng Châu Đình Ngô là một người lạnh lùng, nhi nữ tình trường của hắn không tính là nhiều, chỉ có ôn tồn, tất cả đều cho ta.

Ta cho rằng, hắn rốt cục cũng nhớ tới ta.

Nhưng sau một khắc, hắn thấy rõ là ta, mặt lạnh đi.

Châu Đình Ngô cầm trong tay áo choàng cổ bạch hồ.

Vào cái ngày hắn gặp chuyện không may, nói muốn tặng cho ta.

Hôm nay y phục làm xong, lại không phải làm cho ta.

Từ Nguyệt từ xa chạy tới, mặc váy la màu vàng nhạt, búi tóc đơn giản, ngược lại có vài phần tương tự với ta.