Chương 3

Khó trách Châu Đình Ngô nhận lầm người.

Từ Nguyệt nhận lấy áo choàng trên tay hắn, cười đến mắt cũng không nhìn thấy.

"Hoàng thượng, ngài còn nhớ rõ, thϊếp đã nói muốn áo choàng cáo trắng!"

Châu Đình Ngô lúc này mới có chút ý cười, cố ý trêu chọc nàng:

"Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của nàng kìa, một cái áo choàng, liền vui vẻ thành như vậy.

Từ Nguyệt yêu kiều liếc mắt, trách hắn:

"Hoàng thượng không hiểu gì cả.”

Ta cao hứng, là bởi vì hắn nhớ rõ ta thích cái gì, là bởi vì, cái áo choàng này, là hắn đặc biệt làm cho ta.

Mấy chữ phía sau, nàng ta cắn rất nặng.

Trong lúc nói chuyện còn không quên cười với ta, hỏi ta:

"Nương nương, sao mắt lại đỏ như vừa mới khóc qua?"

"Chẳng lẽ là bởi vì thích cái áo choàng này nhưng Hoàng thượng không cho?"

“Đừng đau khổ như thế, thật đáng thương, ta đem nó tặng cho ngươi.”

Nàng ta quay mặt giải thích với Châu Đình Ngô:

"Hoàng thượng đại khái không biết, nương nương chính là như vậy, ta có, nàng ấy cũng muốn.”

"Hoàng thượng không cảm thấy, nương nương có chút giống ta sao?"

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, nàng ta có chút chột dạ bĩu môi, đem áo choàng nhét cho ta.

Ta vung tay ném nó ở ven đường, không cần nữa, ngại bẩn.

Tay Từ Nguyệt còn nắm trên áo choàng, thiếu chút nữa bị kéo ngã.

Châu Đình Ngô kéo nàng vào trong lòng, đưa tay bóp cổ ta. Hắn ta cúi người xuống, mắt đối mắt với ta, mũi đối mũi.

Hắn cười lạnh mắng ta:

"Cái thứ không biết tốt xấu. Nguyệt Nhi tính tình tốt, ngươi ngược lại đạp lên mặt mũi của nàng ấy”

“Như thế nào, nàng ấy thiếu nợ ngươi? Cả ngày trưng ra cái vẻ mặt cầu xin, giống như chịu bao nhiêu ủy khuất, làm bộ làm tịch, thật đáng ghét.”

Châu Đình Ngô đã quên ta, cũng đã quên Từ Nguyệt từng ác độc làm tổn thương ta như vậy.

Hắn và nàng ta lại biến thành một đôi trẻ vô tư.

Tình cảm mười mấy năm của bọn họ, làm sao cho người thứ ba đi châm ngòi.

Ta cười với hắn:

"Thần thϊếp không có ủy khuất.”

“Thần thϊếp chỉ hy vọng, bệ hạ có thể sớm bình phục, sau đó vĩnh viễn, cũng không cần hối hận.”

Vài ngày sau, trong cung truyền ra lời đồn đãi.

Nói hoàng thượng bề ngoài không thích Từ cô nương, kỳ thật trong lòng quan tâm.

Trước kia ta được sủng ái, cũng là bởi vì ta có vài phần giống Từ Nguyệt, dính phải ánh sáng từ mặt trăng nên lầm tưởng là mặt trăng thật.

Sáng sớm trang điểm, Mộng Trúc vừa chải tóc ta, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu nói giống, vị Từ cô nương kia cả ngày nhìn chằm chằm nương nương, học từ đầu đến chân, sao có thể không giống.”

“Nương nương mặc cái gì đeo cái gì dùng cái đó, phàm là để cho nàng nhìn thấy, không tới hai ngày, tất cả đều học đi.”

“Ngay cả giọng nói của nương nương cũng phải học một chút, thật là ghê tởm.”