Chương 20: Giúp sức

Vốn dĩ khi ở trong phòng thì trong lòng Ôn Như Sinh đã sinh ra cảm giác không đúng, nhưng đầu óc lại có chút trì trệ, chưa kịp phản ứng gì đã mở cửa ra.

Ông ta vừa bước chân vào thì cánh cửa phía sau đóng cạch một tiếng. Đột nhiên ông ta xoay người, nhào đến kéo cánh cửa.

“Bát bá bá”

Sau lưng Ôn Như Sinh truyền đến giọng nói mềm mại. Ôn Như Sinh xoay người, ánh mắt rơi trên nụ cười có má lúm đồng tiền của thiếu nữ.

“Ngươi, ngươi đừng tới đây!”

Ôn Như Sinh áp sát lưng vào cửa, lùi không được mà tiến cũng không xong, ông ta sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

“Bát bá bá sao lại sợ như vậy?”

Ôn Hảo cười hỏi. Hai hàm răng của Ôn Như Sinh va vào nhau lập cập, cố gắng chống đỡ cơ thể.

“Ta… ta không phải sợ, là có hơi không thoải mái… A Hảo tại sao lại ở trong phòng của Phong nhi?”

Không thể biểu hiện ra ngoài chuyện ông ta biết Ôn Hảo là yêu quái, bằng không yêu quái sẽ hiện nguyên hình và ăn thịt ông ta!

Ôn Hảo mỉm cười.

“Bát bá bá hỏi ta vì sao lại ở đây à? Đồ ăn mà ta thích không còn nhiều nữa cho nên ta đến đây xem thử.”

Hai chân của Ôn Như Sinh mềm nhũn, ông ta đã muốn nằm liệt ra đất rồi, ông ta liều mạng đẩy cửa phòng nhưng cửa phòng không hề động đậy.

“Thả ta ra, mau thả ta ra ngoài.”

Ôn Như Sinh đã hoàn toàn mất khống chế, ông ta khàn giọng kêu cứu. Nhưng một bàn tay lành lạnh vỗ vào đầu vai ông ta.

“Bát bá bá à, nếu ông còn kêu nữa thì ta sẽ lập tức ăn thịt ông luôn.”

Tiếng kêu gào của Ôn Như Sinh đột nhiên im bặt, ông ta trừng lớn hai mắt nhìn thiếu nữ mặc trang phục trắng đang đến gần mình.

“Ngươi, ngươi, ngươi… thật sự là yêu quái?”

Ôn Hảo nhẹ nhàng lắc đầu.

“Bát bá bá nói đùa rồi, làm gì có yêu quái nào xinh đẹp như ta.”

Ôn Như Sinh ngồi bệt trên mặt đất, ông ta dám khẳng định, nàng chính là yêu quái!

Người ta đồn rằng yêu quái rất thích nhập vào cơ thể những nữ nhân có nhan sắc xinh đẹp, bởi vì bọn họ có cơ thể và làn da đẹp nên dễ mê hoặc lòng người.

Nhìn thấy Ôn Như Sinh bị dọa thành ra như vậy, trong lòng Ôn Hảo có hơi phức tạp. Kiếp trước ông ta là người mà nàng câm hận đến tận xương tủy nhưng ở kiếp này ông ta lại trở thành trợ thủ lớn nhất.

Vị đường bá này của nàng vô cùng nhát gan, rất sợ mấy chuyện ma quỷ.

Ở kiếp trước có một hôm trời chạng vạng, ở hoa viên nàng gặp được đường bá đã hơi ngà ngà say, nàng đã nghe được một câu từ trong thâm tâm của ông ta nói: Hoa viên này lớn như vậy, liệu có ma hay không?

Lúc đó nàng sợ đến ngây người.

Nàng đã từng nghe được vô số ác ý và vô số thiện ý từ trong lòng của những người khác, nhưng đây lại là lần đầu tiên nghe được một câu như vậy.

Cũng chính vì vậy mà vị đường bá nhát gan này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng.

“Bát bá bá, chúng ta vào tây phòng nói chuyện đi, dưới đất lạnh lắm.”

Tây phòng đã được bố trí thành thư phòng, là nơi mà thường ngày Ôn Phong sẽ đọc sách.

Ôn Như Sinh yên lặng ngồi trên mặt đất nhìn chằm chằm Ôn Hảo đi vào trong tây phòng, nhân lúc không ai để ý ông ta vọt đến kéo cửa. Lần này cửa đã mở ra nhưng có một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện trước mặt ông ta.

Ôn Như Sinh sợ đến mức âm thanh cũng bị chặn lại ở cổ họng, cả người lảo đảo lao vào tây phòng.

Ôn Hảo ngồi trên ghế hoa hồng, chỉ vào sạp.

“Bát bá bá ngồi đi.”

Ôn Như Sinh run rẩy nắm lấy tay vịn của sạp mà ngồi xuống, tầm mắt không dám rời khỏi khuôn mặt của Ôn Hảo.

“Quả nhiên là bá bá đang sợ ta.”

Ôn Như Sinh liếc mắt nhìn Ôn Hảo một cái nhưng giống như bị kim đâm vào mắt, ông ta vội vàng thu hồi tầm mắt, mặt mũi mếu máo nói.

“A Hảo à, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Nếu là muốn ăn thịt ông ta thì bây giờ đã há một miệng đầy máu rồi, sao còn kêu ông ta ngồi làm gì?

“Tục ngữ có câu ‘Không làm sai thì không sợ quỷ’.”

Ôn Hảo ngã người chống tay lên tay vịn của ghế tựa, thần thái nhàn nhã vô cùng.

“Nếu bát bá bá không làm chuyện trái lương tâm, sao phải sợ ta như vậy?”

Ngày kia là ngày phụ thân ra tay hành động, chắc hẳn ông ta đã nhắc nhở đường huynh mình trước rồi.

“Ta, ta…”

Ôn Như Sinh mở miệng nhưng lại không nói nên lời.

“Bát bá bá nhìn ta mà nói.”

Ôn Như Sinh cúi đầu không dám nhìn, Ôn Hảo đập tay lên bàn một cái khiến Ôn Như Sinh sợ đến mức run rẩy, thành thật mà ngẩng đầu lên nhìn.

Qua ánh nến nét mặt của thiếu nữ mơ hồ càng làm cho bóng dáng của nàng thêm mờ ảo.

“Bá bá muốn hại mẫu thân ta.”

Thiếu nữ xòe bàn tay ra, đùa nghịch với mấy ngón tay, giọng nói khẳng định.

Đồng tử của Ôn Như Sinh co rút lại, ông ta nghĩ đến tối hôm qua dưới ánh trăng là cảnh tượng thiếu nữ vắt vẻo ngồi trên cành cây ăn ngón tay người.

Ngay lập tức ông ta ngã từ trên sạp xuống, quỳ rạp trên mắt đất.

“Ta, ta không có…”

“Thật sự không có sao?”

Ôn Hảo đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt ông ta.

Ôn Như Sinh dán mắt lên mặt đất, trong tầm mắt của ông ta là lán váy trắng như tuyết đang đạp lên đôi giàu thêu màu đỏ thẫm.

Giống như có ai dùng thuật định thân với ông ta vậy, ông ta cứng đơ không dám động đậy.

“Nhưng ta lại nghe được trong lòng bá bá đang nói như vậy.”

Ôn Hảo gằn từng chữ một. Ôn Như Sinh đột ngột ngẩng đầu, biểu cảm kinh hãi.

Ôn Hảo trong lòng chế nhạo ông ta. Ở kiếp trước do nàng không thể mở miệng nói chuyện nên lúc nào cũng phải cẩn thận che đậy bí mật này, sợ rằng người khác phát hiện ra nàng có chổ quái dị.

Mà bây giờ năng lực này đã mất đi, lại có thể dùng nó hù dọa người khác dễ như trở bàn tay.

“Bá bá dự định sẽ làm như thế nào vậy?”

Thanh âm của Ôn Hảo rất bình tĩnh nhưng lại khiến cả người Ôn Như Sinh dựng tóc gáy, ông ta lấp bấp nói.

“A… A Hảo… muốn ta làm thế nào?”

Ôn Hảo ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt ông ta, nói ra từng chữ một.

“Chỉ cần Bát bá bá nói ra sự thật, như thế là đủ rồi.”

Thật đơn giản nhưng lại thật là buồn cười. Chỉ một câu nói thật của những người này, ngoại tổ mẫu sẽ không ôm hận mà chết, còn mẫu thân cũng sẽ không trở nên điên dại. Vậy mà bọn họ không có một ai nói ra sự thật.

Nghĩ đến điều này, biểu cảm của Ôn Hảo lạnh băng, nàng nhìn Ôn Như Sinh bằng ánh mắt như nhìn một người chết.

“Ta nói thật, ta nói thật!”

Ôn Như Sinh bị ánh mắt đó của Ôn Hảo dọa sợ, gật đầu như giã tỏi.

Ôn Hảo lại ngồi xuống lần nữa, cười như không cười nói.

“Bát bá bá sẽ không tìm phụ thân ta cáo trạng chứ, nói ta chính là yêu quái ăn thịt người?”

Thần sắc của Ôn Như Sinh cứng đơ, nhìn thiếu nữ tràn đầy ý cười trước mặt mà càng thêm sợ hãi. Hóa ra nàng đã biết tất cả!

“Bát bá bá không hiểu phụ thân ta rồi.”

Thiếu nữa cầm lấy sợi tóc buông xuống bên má khẽ vân vê.

“Ông ta không tin những chuyện này đâu.”

Suýt nữa thì Ôn Như Sinh bật khóc. Đúng vậy, quả thật đường đệ của ông ta không hề tin!

“Cho nên bá bá đừng nghĩ đến những chuyện vô dụng đó, bá không hại mẫu thân của ta, tất nhiên ta cũng sẽ không tìm đến bá.”

Ôn Như Sinh liều mạng gật đầu.

“Vậy bá mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Hệt như vừa nhận được đại xá, ngay lập tức Ôn Như Sinh bò dậy cấm đầu lao ra ngoài, khi chạy đến cửa thì đột nhiên ngừng lại, xoay người lại cẩn thận hỏi.

“A Hảo… Phong nhi… đang ở đâu?”

Nhất thời Ôn Hảo không lên tiếng. Thật không dễ dàng mà, nhanh như vậy đã nghĩ đến nhi tử rồi.

“Bá không cần lo lắng cho thập nhất ca đâu, huynh ấy vẫn ổn.”

“Cầu xin ngươi thả Phong nhi ra, da của hắn quá dầy, ăn không ngon đâu…”

Ôn Hảo mỉm cười.

“Ta không kén ăn.”

Ôn Như Sinh trừng to hai mắt, cất giọng run rẩy.

“Vậy ta đổi cho Phong nhi, Phong nhi vẫn còn chưa cưới vợ sinh con nữa.”

“Bá đừng có khẩn trương, chỉ cần bá không hại mẫu thân ta thì ta đảm bảo thập nhất ca sẽ có thể đến trường thi đúng hạn.”

Vì nhi tử của mình mà Ôn Như Sinh gần như đã mất hết dũng khí.

“Còn, còn năm ngày nữa là kỳ thi bắt đầu rồi…”

“Trong vòng năm ngày này bá đừng hại mẫu thân ta thì nhất định ta sẽ để phụ tử hai người bình an vô sự.”

Khóe môi Ôn Hảo cong lên đầy châm chọc rồi chợt biến mất.

“Chờ cho thập nhất ca kim bảng đề danh thì vận may có lẽ còn lớn hơn cả phụ thân ta, đến lúc đó bát bá bá nhất định sẽ được an hưởng tuổi già trong vinh hoa phú quý.”

Thần sắc Ôn Như Sinh ngơ ngẩn, bước chân khập khiễng bước ra ngoài.

Cửa không có gió mà mở ra, mở ra một mảnh tối tâm vô tận.

Ôn Hảo lẳng lặng ở lại trong tây phong hồi lâu, sau đó lặng lẽ trở về Lạc Anh Cư.

Đến khi đã đắm mình trong thùng tắm bằng gỗ nghi ngút khói thì nàng mới hoàn toàn được thả lỏng.

“Tiểu thư, người giấu Ôn Phong đi đâu rồi?”

Bảo Châu vừa mức nước giúp Ôn Hảo tắm rửa vừa hỏi.